Ma Nhai và Lạc Đàm Hoa trố mắt nhìn, không thốt nên lời.
Quả thực vậy.
Cái này...chính là đi vào chỗ chết!
Thử nghĩ mà xem, tám hộ vệ của cấm địa còn không thể làm gì được Lâm Chính. Bảy người trong số họ đã bị Lâm Chính giết chết, còn Ma Nhai thì phải chạy trốn.
Chỉ với những người này, làm sao họ có thể đánh thắng Lâm Chính?
Huống chi, bên cạnh Lâm Chính còn có một đại cao thủ đến từ Đông Phương Thần Đảo!
Có thể nói rằng nếu chỉ trông chờ vào một Ma Nhai và Lạc Đàm Hoa thì Thiên Ma Đạo không có cơ hội chiến thắng.
Lý do họ xuất hiện ở đây hoàn toàn là vì lòng trung thành của họ đối với Đạo chủ và Thiên Ma Đạo, muốn ngăn cản Lâm Chính tiến vào Thiên Ma Đạo.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, điều này có khác gì đi vào chỗ chết?
"Anh....anh đừng hòng làm hỏng Đạo tâm của tôi! Chúng tôi vì Thiên Ma Đạo mà chiến đấu, nếu không hy sinh chính mình, Thiên Ma Đạo làm sao có thể tìm được đạo trường sinh? Anh đừng có ở đây nói năng hàm hồ!"
Lạc Đàm Hoa nghiến răng và khẽ rít lên.
"Nếu đã như vậy, tại sao Đạo chủ của các người không ra giao đấu với tôi mà lại phái các người tới đây? Ông ta không thể chiến đấu sao? Trên thực tế, nếu ông ta ra tay, tỷ lệ đánh bại tôi cao hơn, điều này chẳng lẽ cô không biết?" Lâm Chính hỏi ngược lại.
Hai người kia nghe xong thì á khẩu.
Đúng.
Với thực lực của Đạo chủ, đánh bại Lâm Chính không khó!
Ít nhất trong mắt bọn họ, Đạo chủ là người duy nhất có thể đánh bại Lâm Chính.
Nhưng tại sao ông ta vẫn không chịu xuất hiện?
Thiên Ma Đạo đang gặp nguy hiểm, vì sao ông ta còn thản nhiên ở phía sau tu hành?
"Có lẽ Đạo chủ chỉ là....chỉ là đang tu luyện đến thời khắc đột phá mấu chốt. Một khi tu vi đột phá, Đạo chủ sao có thể không ra tay tiêu diệt anh cơ chứ?" Lạc Đàm Hoa do dự một lúc, sau đó nói bằng giọng khàn khàn.
"Vì vậy, vì chút tu vi, ông ta thà hy sinh tất cả các người? Trong lòng ông ta, các người thậm chí còn không bằng chút thành quả tu luyện đó phải không?" Lâm Chính thờ ơ hỏi.
Lạc Đàm Hoa và Ma Nhai hoàn toàn á khẩu.
Lâm Chính thấy vậy, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Nếu các người chịu đầu hàng tôi! Tôi có thể đảm bảo với các người sẽ không truy cứu những chuyện đã qua nữa! Tôi sẽ cho các người một con đường sống, và sẽ dẫn dắt các người khám phá con đường trường sinh đích thực!"
Vừa dứt lời, Lâm Chính giơ tay lên, từ trong lòng bàn tay anh bắn ra hàng ngàn đạo châm khí, giống như những hạt mưa bay lên không trung, rơi xuống thân thể những người của Đông Phương Thần Đảo.
Trong nháy mắt, da thịt họ lành lại, sinh mệnh khôi phục, khôi phục trạng thái tốt nhất.
Ngay cả một người bị thương nặng sắp chết cũng được chữa lành trong vài hơi thở.
Tất cả xảy ra như một phép lạ.
Thần tiên có lẽ cũng chỉ làm được đến vậy
"Con đường trường sinh chân chính không phải là dựa vào chém giết vô độ, tôn sùng thần linh. Trên đời này vốn không có thần linh, nhưng nếu tôi có thể nắm vững thuật trường sinh bất diệt, vậy thì tôi chính là thần! Nếu các người đã muốn theo đuổi con đường trường sinh, vậy tại sao không theo tôi? Lẽ nào Lâm Chính tôi không bằng Đạo chủ của các người?"
Lâm Chính lạnh lùng nói, trong mắt thoáng hiện lên một sự kiêu hãnh.
Hai người kia cùng đưa mắt nhìn Lâm Chính, ai nấy ánh mắt thất thần.
"Tất cả dừng tay!"
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên hét lớn.
Âm thanh lớn và chói tai đến mức tất cả đều dừng lại.
"Các người hãy nhìn cảnh tượng trước mặt".
Lâm Chính khàn giọng nói.
Ma Nhai và Lạc Đàm Hoa lập tức nhìn cảnh tượng trước mắt. Một lúc sau, hai người họ đều thở dốc, nhất thời không thể thốt nên lời.
Xác chết rải trên khắp chiến trường.
Nhưng không một xác chết nào là người của Lâm Chính!
Tất cả những người đã chết đều là Thiên Ma Đạo Nhân.
Những thi thể này nằm rải khắp chiến trường, máu chảy như sông, cảnh tượng khiến người ta nổi gai ốc.
Thực lực hai bên chênh lệch quá lớn.
Thiên Ma Đạo...hoàn toàn không phải đối thủ của Lâm Chính!