Dịch máu dần được hút cạn. Lâm Chính tấn công liên tục nhưng bị lớp máu ngăn lại. Thế là anh dừng lại. Anh hiểu ông ta đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ bảo vệ bản thân trong lúc ông ta đột phá.
Giờ Lâm Chính có tấn công thế nào cũng vô ích. Nếu đã vậy thì đành đợi ông ta đột phá xong rồi đấu tiếp vậy.
Luồng huyết dịch cuối cùng rót vào cơ thể đạo chủ. Cả người ông ta đỏ rực. Ngũ quan và tứ chi của ông ta vô cùng mơ hồ, trông ông ta giống như một quả cầu máu.
Cứ thế tầm bảy, tám nhịp thở, quả cầu máu mới dần bình thường trở lại. Tứ chi của đạo chủ cũng từ từ mọc ra, huyết quan cũng trở nên rõ ràng hơn.
Khi mọi thứ đã trở lại bình thường thì đạo chủ cũng đã biến thành hình người.
Cơ thể ông ta đã cao hơn ba mét. Nước da đỏ màu máu, hai mắt cũng tương tự trông vô cùng dữ tợn.Mái tóc dài màu đỏ buông xuống, tư chi của ông ta phát lực,mong vuốt mọc dài ra như những lưỡi dao.
Bộ dạng này rất khó có thể gọi là một con người. Khí tức của ông ta vô cùng đáng sợ
Đạo chủ Thiên Ma Đạo khiến nhiệt độ không khí giảm xuống thêm vài phần. Mặt đất dưới chân ông ta đã trở nên khô cằn. Cơ thể ông ta chứa đựng sát khí như muốn hủy diệt tất cả.
“Cuối cùng cũng đột phá rồi”.
Đạo chủ nhìn Lâm Chính, nở nụ cười quỷ dị: “Tôi dừng ở cảnh giới này đã quá lâu rồi. Thần y Lâm, cảm ơn cậu, không có cậu tôi không thể nào đột phá được”.
“Xem ra ông chuẩn bị lâu rồi nhỉ”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Cũng không quá lâu, từ lúc cậu tấn công ma vực thì tôi đã cảm nhận được sức mạnh phi thăng đặc biệt của cậu.Mà thứ tôi thiếu lại chính là thứ sức mạnh này. Tôi nghĩ, cậu chính là cơ duyên đối với tôi. Xem ra tôi đã đoán đúng, thần y Lâm, sức mạnh của cậu đã giúp tôi rất nhiều.
Đạo chủ cưởi; “Bây giờ, tôi đã trở thành ma nhân mạnh nhất, thậm chí là mạnh nhất trong hàng nghìn năm qua. Dù có là thần tiên giáng thế thì cũng không làm gì được tôi. Cậu không giết được tôi đâu”.
“Tôi không so đo những gì trước đây cậu gây ra với tôi. Giờ tôi cho cậu một cơ hội. Nếu cậu chịu thần phục thì tôi sẽ tha mạng cho cậu, đưa cậu đi chinh phục đại thiên thế giới, trở thành vua của đại thiên thế giới, tìm kiếm sự trường sinh vĩnh hằng. Cậu có đồng ý nhận sự ban thưởng này của tôi không?”
Đạo chủ Thiên Ma Đạo mỉm cười, giọng điệu vô cùng huyền bí, giống như một thần linh.
Lâm Chính mỉm cười: “Không phải vừa nãy nói muốn hợp tác với tôi sao? Sao giờ lại bắt tôi thần phục rồi. Xem ra sau khi đột phá thì tôi lại thấp hơn một bậc trong mắt ông rồi nhỉ”
“Chưa đột phá tôi cũng không dám chắc có đánh bại được cậu hay không. Giờ tôi đã bước qua lằn ranh thì trong mắt tôi cậu cũng chẳng khác gì bọn họ. Mà đều là người thường thì cậu lấy tư cách gì ra để ngông với tôi?’
Đạo chủ lắc đầu.
“Vậy chúng ta thử đi”, Lâm Chính điềm đạm nói rồi đột nhiên lao về phía đạo chủ.
Ầm....ầm...Thần lôi từ trên trời giáng về phía ông ta. Thế nhưng đạo chủ chẳng bận tâm.
Vụt! Mặt đất như bị lún sâu thêm vài phân, ông ta biến mất, lao về phía Lâm Chính.
“Hả?”. Lâm Chính nín thở. Lần này tốc độ của đạo chủ còn nhanh hơn cả anh.
Lâm Chính lạnh lùng nhìn xung quanh nhưng cũng không bắt được ông ta. Anh nổi dị hỏa, phủ tới. Thế nhưng một giây sau một cú đấm dội thẳng xuống ngực anh.
Phụt!Lâm Chính nôn ra máu, cả người bay bật ra sau đập mạnh xuống đất.
“Tướng Lâm”, đám người đảo chủ Đông Phương kêu lên.
Không thể nào.Lâm Chính vội vàng bò lên nhìn ngực của mình. Một lỗ hõm sâu xuất hiện.
Dù anh sở hữu xương chí tôn và cơ thể vô địch thì cú đấm của đạo chủ vẫn có thể đấm vỡ ngực anh sao?
Lẽ nào đạo chủ đã đạt tới cảnh giới Lục Địa Thần Tiên rồi?
“Cú đấm của tôi không khiến cậu bị thương nặng hả?”, Đạo chủ đứng gần đó, nhìn Lâm Chính bằng vẻ kinh ngạc.
“Xem ra sức mạnh thể xác của cậu không hề đơn giả. Vậy thì tôi phát lực mạnh thêm một lúc vậy”.
Đạo chủ mỉm cười, tiếp tục biến mất.
Lâm Chính nhìn xung quanh và vẫn không nhìn thấy ông ta...