TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3769 MA HỎA HỪNG HỰC!

Lâm Chính có thể nói là đã chọc đúng chỗ đau của bọn họ.

Bọn họ quả thực đã ảo tưởng đến việc rời khỏi cấm địa, nên mới giúp đỡ đạo chủ.

Bọn họ không dám công khai phản bội đạo chủ, bởi vì bọn họ nghĩ mình là ma nhân, nếu không nhận được sự công nhận của đạo chủ thì sẽ không còn chỗ đứng.

“Đừng nhiều lời nữa! Oắt con, có bọn tao đây thì mày đừng hòng làm hại đạo chủ!”.

“Nếu mày biết điều thì mau cút khỏi Thiên Ma Đạo, bọn tao có thể tha mạng cho mày!”.

Các ma đầu gầm lên.

Lâm Chính nheo mắt lại, cất bước đi tới.

Bọn họ nổi giận.

“Giết!”.

“Tiêu diệt người này!”.

Dứt lời, tất cả bọn họ đều đánh tới.

Lâm Chính không chút nương tay, huy động toàn bộ sức mạnh phi thăng, lao vào giữa đám ma đầu như một chiến thần, hai cánh tay múa may, điên cuồng giết chóc.

Trong chớp mắt đã có hai ma đầu bị Lâm Chính đánh cho tan xác.

Những ma đầu còn lại biến sắc, tấn công như điên như dại.

Nhưng lúc này bọn họ mới ý thức được, đòn tấn công của mình không có bất cứ tác dụng gì.

Thân xác của Lâm Chính mạnh đến mức bọn họ không thể tưởng tượng được.

“Mau lợi dụng tử khí của cấm địa, cướp đoạt sinh khí của người này, khiến cậu ta biến thành xác khô!”.

Một ma đầu gầm lên.

Lập tức có hai ma đầu ở phía sau tiến vào sâu trong cấm địa.

Ánh mắt Lâm Chính lạnh lẽo, vung Hồng Mông Long Châm về phía những ma đầu còn lại.

Long châm bao bọc sức mạnh phi thăng, thế như chẻ tre, trong chớp mắt đã xuyên qua huyệt đạo của bọn họ.

Các ma đầu đều rùng mình một cái, cơ thể cứng đờ.

Lâm Chính lướt qua bọn họ như tia chớp, sau đó những ma đầu này đồng loạt phát nổ, ai nấy tan xác mà chết.

Lâm Chính không dám chậm trễ, lập tức đuổi theo vào sâu trong cấm địa.

“Thần y Lâm!”.

Mạn Sát Hồng ở phía sau cuống quýt kêu lên.

Nhưng do ma khí và tử khí trong cấm địa quá nồng nặc, cho dù cô ta là ma nhân thì cũng không dám xông vào, càng đừng nói tới những người khác.

Mọi người chỉ đành trơ mắt ra nhìn.

Lâm Chính chạy như bay.

Ma khí trong cấm địa dày đặc, tử khí đáng sợ cũng bắt đầu bốc lên.

Anh cảm thấy dường như máu thịt của mình đang bị ăn mòn, không thể không dựa vào sinh khí để dễ chịu hơn. Công năng của lục phủ ngũ tạng cũng bị tử khí gây ảnh hưởng, khí mạch có chút tắc nghẽn.

Dù sao cũng là cấm địa của Thiên Ma Đạo, quả nhiên không tầm thường.

Lâm Chính thầm nghĩ, nhưng vẫn không dám dừng bước.

Dọc đường đi có thể nhìn thấy không ít bia mộ, còn có không ít xương trắng đã phân hủy.

Khi Lâm Chính vào sâu trong cấm địa, tử khí ở nơi này đã mạnh đến mức khiến người ta sởn gai ốc.

Hai ma đầu đứng trước một tấm bia mộ, thở hổn hển, sắc mặt vô cùng khó coi.

Hiển nhiên ngay cả bọn họ cũng chịu ảnh hưởng của tử khí ở đây.

Lâm Chính nhìn quanh quất, lạnh lùng chất vấn: “Đạo chủ Thiên Ma Đạo đâu? Ông ta đâu rồi?”.

Hai ma đầu không nói gì.

“Nếu các ông nói cho tôi biết tung tích của ông ta thì tôi sẽ tha mạng cho các ông!”.

Lâm Chính bình thản nói.

Anh vừa dứt lời, ánh mắt của hai ma đầu lóe lên một tia khát vọng, nhưng lại nhanh chóng biến mất.

“Ma nhân chúng tôi trước giờ không tin lời ai khác! Cũng sẽ không phản bội Thiên Ma Đạo!”.

Một ma nhân trầm giọng quát.

“Nếu đã vậy thì được! Tôi không nhiều lời với các ông nữa!”.

Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, vung cánh tay lên.

Vù!

Một luồng dị hỏa tỏa ra, hóa thành biển lửa tạt về phía hai ma đầu kia.

“Muốn chết thì chết cùng nhau đi!”.

Hai ma đầu hét lên chói tai, sau đó không biết bọn họ khởi động cơ quan gì, bia mộ ở giữa bọn họ bỗng chốc nứt ra. Một luồng tử khí cuồng bạo phun ra, thổi về phía Lâm Chính.

Lâm Chính lập tức cảm thấy da thịt của mình nứt toác ra, sinh khí quanh người bị cướp đoạt điên cuồng, tuổi thọ trôi đi trong chớp mắt…

Anh cố gắng cất bước, muốn thoát khỏi chiếc lồng tử khí này.

Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng xuất hiện, đồng thời lao về phía Lâm Chính như tên bắn.

Chính là đạo chủ Thiên Ma Đạo ẩn náu đã lâu.

“Chết đi!”.

Đạo chủ Thiên Ma Đạo gầm lên, trong tay không biết lấy đâu ra một thanh ma kiếm, đâm mạnh vào người Lâm Chính.

Phập!

Ma kiếm lại xuyên qua người anh.

“Ma hỏa hừng hực! Hãy thiêu đốt mọi ánh sáng trên đời đi!”.

Đạo chủ Thiên Ma Đạo lại gầm lên, trên ma kiếm phun ra một ngọn lửa đen sì, lập tức bao trùm lấy Lâm Chính.

Cơ thể của Lâm Chính bắt đầu tan chảy, dường như xương chí tôn cũng không thể chống lại sự thiêu đốt của ma hỏa này.

Đạo chủ Thiên Ma Đạo thấy thế thì trở nên kích động, cười như điên như dại.

“Ha ha ha! Tốt! Tốt! Ha ha ha! Thần y Lâm! Cậu tiêu đời rồi! Cuối cùng cậu cũng tiêu đời rồi! Ha ha ha!”.

Đôi mắt đỏ ngầu của ông ta tràn ngập hưng phấn và kích động, giống như lên cơn điên, xoáy thanh ma kiếm, đồng thời một tay ấn chặt bả vai Lâm Chính.

Cho dù ma hỏa bắt đầu lan sang người đạo chủ Thiên Ma Đạo, ông ta vẫn không chịu buông tay.

Nhìn có vẻ muốn đồng quy vu tận với Lâm Chính.

Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc này.

Vù!

Một tia sáng trắng lóa tỏa ra từ người Lâm Chính.

Ma hỏa hừng hực lập tức tắt phụt, vết thương trên người Lâm Chính cũng nhanh chóng lành lại. Thanh trường kiếm đang đâm vào người anh cũng gãy thành hai đoạn, rơi xuống đất.

Đạo chủ Thiên Ma Đạo há hốc miệng, ngây người ra nhìn.

Chỉ thấy trong tay Lâm Chính không biết từ lúc nào đã cầm một thanh trường kiếm trắng như tuyết.

“Đây là…”

Đạo chủ Thiên Ma Đạo còn định nói gì đó.

Phập!

Tiếng da thịt bị xé rách vang lên.

Ông ta rùng mình một cái, cúi xuống nhìn.

Chỉ thấy một bàn tay của Lâm Chính đã xuyên qua lồng ngực ông ta, nắm chặt lấy trái tim của ông ta…

Đọc truyện chữ Full