Vô số ma nhân nhìn thi thể tàn tạ giơ cao trong tay Lâm Chính, ai cũng kinh ngạc, cực kỳ hoảng sợ.
Không ai dám tin vào những gì mình nhìn thấy.
Đó đúng là thi thể của đạo chủ Thiên Ma Đạo.
Lúc này ông ta bị Lâm Chính xách lên như con chó chết.
Cơ thể đong đưa, hoàn toàn không còn tri giác.
“Đó… đó thật sự là đạo chủ sao?”.
“Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào… Sao đạo chủ lại bị người của thế tục giết chết? Giả! Nhất định là giả!”.
“Tôi không tin! Tôi không tin!”.
“Đạo chủ không thể chết được!”.
Đám ma nhân hét lên, không ai chịu chấp nhận cảnh tượng mình nhìn thấy.
Nhưng mọi thứ trước mắt giống như con dao đâm sâu vào tim của mỗi một ma nhân, không cho phép bọn họ không tin.
Cuối cùng, một ma nhân chậm rãi quỳ xuống, run rẩy hét lên: “Thần y Lâm, tha… tha mạng! Tha mạng!”.
“Chúng tôi đầu hàng! Chúng tôi không đánh nữa!”.
“Cầu xin mọi người cho chúng tôi một cơ hội! Chúng tôi sẵn sàng đầu hàng!”.
Càng lúc càng nhiều ma nhân quỳ xuống, run rẩy hô lên.
Ngay cả đạo chủ cũng đã thất bại, bọn họ lấy gì đối kháng với Lâm Chính?
Tất cả đã mất đi ý chí, không còn năng lực phản kháng.
Hầu như hơn một nửa ma nhân ở đây đều quỳ xuống.
Nhưng…
Lâm Chính không hề trả lời.
Anh ném thi thể của đạo chủ xuống đất, lạnh lùng nói: “Thiên Ma Đạo làm nhiều việc ác, tội ác tày trời. Nếu là trước kia, tôi sẽ tha cho các người. Nhưng tôi được biết gần đây Thiên Ma Đạo tàn sát mười mấy thôn trang, huyết tẩy ba thành phố! Nếu tha cho các người, làm sao tôi xứng với những người dân vô tội chết oan?”.
Đám ma nhân đều sợ hãi, đồng loạt ngẩng đầu lên.
“Dương Hoa nghe lệnh! Đông Phương Thần Đảo nghe lệnh! Tất cả nghe lệnh! Giết hết bọn họ cho tôi! Tiêu diệt toàn bộ ma nhân, không được bỏ sót!”.
Lâm Chính hét lên.
Giọng nói vang to truyền khắp bốn phía!
“Giết!”.
Tất cả mọi người xông về phía ma nhân, hai mắt đỏ lên, tàn sát như điên!
Lâm Chính đến đây không phải để diệt trừ hậu họa, mà là để trả thù!
Xưa nay đối với kẻ thù, anh luôn giữ thái độ trảm tận giết tuyệt!
Huống hồ, người của Thiên Ma Đạo đã làm ra nhiều chuyện người người oán giận như vậy, dù anh có muốn chấp nhận cho bọn họ đầu hàng, người thân của những người bị chết thảm cũng sẽ không đồng ý.
“Cứu mạng! Cứu mạng!”.
“Chạy đi!”.
“Các người mơ mà chạy, chúng ta đã cùng đường rồi! Chi bằng liều mạng với bọn họ!”.
“Người phàm cũng dám khiêu chiến với Thiên Ma Đạo? Giết!”.
Đám ma nhân đã tan tác, có người kinh hoàng định chạy trốn, có người nổi giận định phản công, nhưng bất kể là ai cũng không thoát khỏi kết cục tử vong.
Lâm Chính đích thân ra tay, giết chết những người to gan dám phản kháng, còn những người bỏ chạy thì như chim sợ cành cong, không còn sức lực phản kháng, tất cả đều bị tiêu diệt.
Cả Thiên Ma Đạo rơi vào cảnh địa ngục.
Nhưng Lâm Chính vẫn không có cảm xúc gì, lạnh lùng nhìn mọi thứ.
Có lẽ hành động này của anh quá mức tàn nhẫn.
Nhưng anh không muốn nhân từ!
Dù gì đây cũng là một đám ác ma, một đám ma quỷ thật sự, cho dù có người phê phán, anh cũng cam lòng chấp nhận!
“Chủ tịch Lâm, hành động này có thỏa đáng không? Người của Thiên Ma Đạo nhiều như vậy, sao chúng ta giết hết được?”.
Dịch Quế Lâm bước nhanh tới, cẩn thận hỏi.
“Tôi đang muốn giết hết bọn họ, không chết không thôi! Thử hỏi nếu tôi bị đạo chủ Thiên Ma Đạo giết, kết cục của các ông sẽ thế nào? Ông nghĩ ma nhân sẽ tha cho các ông sao?’.
Lâm Chính hỏi với giọng lạnh băng.
Dịch Quế Lâm hít sâu một hơi, một lúc lâu không nói được lời nào.
Phải.
Đám ma nhân này sao có thể tha cho bọn họ?
Nếu thất bại, những người như ông ta cũng sống không bằng chết.
Đối với những kẻ táng tận lương tâm này không cần thiết phải nói tới chuyện nhân từ thiện tâm.
Còn không thì… chẳng khác nào lòng nhân từ kiểu đàn bà!