“Cái gì? Long Vương Điện?”
Dịch Quế Lâm bên cạnh biến sắc, khó tin nhìn Châu Thời Vận.
Lâm Chính cũng nhíu mày.
Anh từng nghe đến Long Vương Điện.
Thế tộc này không nằm trong lãnh thổ của Long Quốc, mà nằm ở ngoại vực Long Quốc, Long Vương Điện là thế lực nổi lên trong mấy chục năm gần đây, rất nổi tiếng ở ngoại vực Long Quốc, bên dưới có bốn phân điện Tử, Bạch, Kim, Thanh.
Nghe nói vài năm trước, điện chủ Long Vương Điện – Tiêu Thiên Sách đích thân dẫn bảy mươi hai chiến thần của Long Vương Điện đánh bại “Ám Vực Tu La” – một trong số các tổ chức mạnh nhất ngoại vực Long Quốc, đến mức danh tiếng vang vọng khắp nơi, chấn động toàn cầu, Tiêu Thiên Sách cũng lọt vào danh sách cao thủ hàng đầu thế giới, hiện đang xếp thứ chín.
Người có thể có tên trong bảng cao thủ cấp thế giới, có thể thấy thực lực mạnh đến mức nào.
Là một thành viên của Long Vương Điện, dĩ nhiên Châu Thời Vận có tư cách để tự hào.
Người ở Tử Vực cũng đều sững sờ.
“Thảo nào vực chủ rời khỏi Tử Vực hai ngày, hóa ra là đến ngoại vực Long Quốc mời cao thủ”.
“Cũng đúng, chỉ có nhân tài ngoại vực Long Quốc mới dám giúp Tử Vực. Dù sao thần y Lâm ở Giang Thành này đã trở thành long soái, người trong Long Quốc có ai dám đứng về phía chúng ta?”
“Bây giờ có Long Vương Điện ở ngoại vực giúp đỡ, chúng ta còn sợ gì nữa?”
“Tốt quá rồi!”
Người Tử Vực cực kỳ vui mừng nhảy cẫng lên.
Sắc mặt đám người Dịch Quế Lâm trở nên khó coi.
Long Vương Điện không dễ chọc vào. Nếu chọc họ tức giận, các cường giả Long Vương Điện sẽ đến Long Quốc để tính sổ với Dương Hoa, hiện tại Dương Hoa khắp mình đầy rẫy vết thương, căn bản không có khả năng ngăn cản các cường giả của Long Vương Điện…
Thấy sắc mặt mọi người thay đổi, Châu Thời Vận càng đắc ý và kiêu ngạo.
“Tướng Lâm, tôi đã nghe nói về ân oán giữa anh và Tử Vực, tôi không nghĩ ai đúng ai sai trong chuyện này, tôi mong anh có thể nhường một bước, dẫn người của anh đi, chuyện này sẽ được yên, được chứ?”
Châu Thời Vận mỉm cười nói, vẻ hứa hẹn hiện lên trên gương mặt hắn.
Hắn tin Lâm Chính là người thông minh.
Mà người thông minh không thể đối đầu với Long Vương Điện.
Trừ khi Lâm Chính muốn tan thành mây khói.
Còn thân phận long soái của Lâm Chính, Châu Thời Vận không quan tâm lắm.
Long Vương Điện ở ngoại vực Long Quốc không thuộc quyền quản lý của Long Quốc, nếu Lâm Chính không đồng ý, Long Vương Điện hoàn toàn có thể tiêu diệt Dương Hoa, sau đó chạy ra khỏi ngoại vực, Long Quốc không thể làm gì họ được.
Trong đại sảnh rơi vào im lặng.
Mọi người đều đang đợi Lâm Chính trả lời.
Nhưng Châu Thời Vận lại không kiên nhẫn, nụ cười dần biến mất: “Tướng Lâm, thời gian của tôi rất quý giá, rốt cuộc anh có đi hay không? Trả lời cho dứt khoát vào, tôi không có thời gian với anh đâu”.
Người Tử Vực mỉm cười nhìn sang, trong mắt đều hiện lên vẻ chế giễu.
“Vừa rồi chẳng phải anh rất tự cao đấy sao? Cứ tiếp tục đi”.
“Bây giờ đại nhân của Long Vương Điện ở đây rồi, để xem cậu còn ngạo mạn đến mức nào”.
“Sợ rồi chứ gì?”
Có vài người cảm thấy buồn cười, che miệng thấp giọng cười cợt.
Thế nhưng lúc này Lâm Chính bỗng ngẩng đầu lên nói: “Nếu anh không phải là người Tử Vực thì chuyện này không liên quan đến anh”.
Mọi người sửng sốt.
Châu Thời Vận nhíu mày: “Thế nên ý anh là?”
“Cút!”
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Châu Thời Vận ngơ ngác.
Mạc Thanh Sơn cũng sững sờ, khó tin nhìn Lâm Chính.
“Anh… anh dám bảo tôi cút hả?”
Châu Thời Vận hoàn hồn, trợn to mắt tức giận gào lên.
“Thần y Lâm, cậu điên rồi sao? Dám mắng nhiếc đại nhân Long Vương Điện? Cậu không muốn sống nữa à?”
Mạc Thanh Sơn nói.
Lâm Chính chậm rãi đứng dậy, châm một điếu thuốc khàn giọng nói: “Châu Thời Vận đúng chứ? Tôi không quan tâm anh là Long Vương Điện hay Côn Vương Điện gì cả, một là bây giờ anh cút cho tôi, hai là tôi giết anh”.