TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 69: Đông Hải Long Nhạc.

– Nhạc tiểu tử, đối phương chính là Luyện khí sĩ Yêu tộc đó!

Trong thức hải, Tân Hỏa thấy Chung Nhạc hỏi nơi ở của “Chuẩn lão gia” rồi lập tức đi ra khỏi thôn, bèn nghiêm túc nhắc nhở:

– Hiện giờ ngươi chẳng biết thực lực đối phương như nào, cùng là Luyện khí sĩ nhưng tu vi thực lực có thể cách biệt một trời một vực! Ngươi còn chưa cảm ứng được linh, chưa phải là Luyện khí sĩ, cho dù có được Liêu Nhận có thể chiến thắng được ba tên Luyện khí sĩ Thủy Đồ thị thì ngươi vẫn phải dựa vào uy lực của Liêu Nhận, chứ không phải bản lĩnh chân chính của ngươi! Đối phương có thể có cách để ngươi không thể sử dụng Liêu Nhận! Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng…

Chung Nhạc lòng nhiệt huyết kích động, nhưng ngữ khí lại rất bình tĩnh, hắn đáp:

– Yên tâm đi Tân Hỏa, ta không phải kẻ không có đầu óc, ta biết tự lượng sức mình. So với những Luyện khí sĩ khác, tu vi của ta tiến cảnh quá nhanh, thần thông quan tưởng tu hành lại quá ít, thiếu những thủ đoạn tất phải có, nền tảng chưa vững. Sức bật của ta tất nhiên là kinh người, nhưng cũng khiếm khuyết rất lớn.

Tân Hỏa thế mới thở phào nhẹ nhõm, nói:

– Ngươi hiểu là tốt rồi. Thực lực của ngươi còn thiếu hụt nhiều lắm, nhưng không phải là không thể bù lại. Bây giờ cái mà ngươi cần nhất chính là thời gian. Mà dù ngươi có giết tên Chuẩn lão gia kia thì cũng vô dụng, bởi nơi đây là địa bàn của Yêu tộc, ngươi giết Chuẩn lão gia rồi, những Yêu tộc khác quả quyết sẽ không để Nhân tộc thống trị nơi đây!

Chung Nhạc gật đầu, nói:

– Cho nên việc cấp bách hiện tại là tìm được truyền tống trận để lên mặt trăng, tu thành nguyệt linh, chứ không phải là hành động theo cảm tính.

Tân Hỏa khen:

– Đó mới là một người thần tộc Phục Hy lý trí, truyền nhân của Tân Hỏa! Ngươi tu thành nguyệt linh, lại tu được nhật linh, nhật linh nguyệt linh kết hợp, cho dù tu luyện loại thần thông nào cũng dễ dàng. Khi đó ngươi có thể thoải mái quyết đấu hơn thua với Luyện khí sĩ Yêu tộc. Tên Chuẩn lão gia này dùng Nhân tộc để chiêu đãi những Luyện khí sĩ Yêu tộc đi ngang qua, chứng tỏ là tên giao du rất rộng, hồ bằng cẩu hữu rất đông. Ngươi dù thắng được y, thì cũng sẽ bị đám hồ bằng cẩu hữu của y đánh chết để báo thù cho y. Huống hồ ngươi lại là Nhân tộc, tất nhiên sẽ bị cường giả Yêu tộc vây công! Có khi bọn chúng còn giết sạch tất cả những Nhân tộc này để chôn cùng Chuẩn lão gia!

Chung Nhạc gật đầu, nói:

– Nếu ta giết hắn thì chính là chọc phải tổ ong vò vẽ.

– Ngươi hiểu là tốt rồi, ngươi chắc sẽ không hành động theo cảm tính đúng không?

Tân Hỏa đột nhiên có cảm giác không đúng, cảnh giác hỏi:

– Ngươi đang đi về phía nơi ở của Chuẩn lão gia, ngươi định làm gì vậy?

Chung Nhạc bước đi với những bước chân trầm ổn, vẻ mặt bình tĩnh không chút dao động cảm xúc,hắn lạnh nhạt đáp:

– Giết y!

– Vừa rồi ngươi rõ ràng đã đồng ý với những lời ta nói, vì sao còn muốn mạo hiểm?

Tân Hỏa nghi hoặc, hỏi.

– Thù hận nếu hoãn một ngày, sẽ bớt thù giảm hận đi một ngày, cuối cùng là chết lặng, tập thành thói quen. Tân Hỏa, ngươi xem đám người biến tộc nhân của mình thành tế sinh dâng cho Yêu tộc, ngươi muốn để ta trở thành kẻ giống bọn họ ư? Buông tha, cho rằng mình đa mưu túc trí, mưu tính sâu xa, lại không biết rằng đó là lấy cớ cho bản thân, làm cho nhân tính của mình dần giảm đi.

Chung Nhạc tỉnh táo một cách thần kỳ, theo bước chân hắn, tinh thần lực, hồn phách và thân thể dần rơi vào một loại trạng thái phối hợp vô cùng nhịp nhàng. Thân thể của hắn đang hô hấp, mà tinh thần lực cũng như đang hô hấp, thức hải như có thủy triều dâng lên rút đi.

Hồn phách của hắn đang hô hấp, thứ hô hấp chính là tinh thần lực.

– Đợi khi ta trở thành Luyện khí sĩ, tu luyện các loại thần thông rồi, liệu ta có còn dũng khí đi đối mặt với tên Chuẩn lão gia kia nữa không? Cho dù khi đó ta dám đối mặt với y, nhưng có dám đối mặt với sự vây công của đám cường giả Yêu tộc khác? Dám đối mặt với thủ lĩnh Yêu tộc? Mà trong lúc này, những người vì thế mà chết, liệu ta có dũng khí đối mặt với bọn họ? Cho nên ta phải đi giết y.

Chung Nhạc lúc đi dường như có được một loại nhịp bước kỳ diệu nào đó, rơi vào trong cảnh giới phi tưởng, hắn chậm rãi nói:

– Giết y rồi, nơi này chính là lãnh địa của ta. Ngươi yên tâm, ta không phải hăng máu lên giết người chỉ với nhiệt huyết, ta nắm chắc được rằng ta sẽ giết được y, cũng chắc chắn là mình sẽ chiếm lĩnh được nơi này.

Hắn lẳng lặng nói tiếp:

– Ta sẽ trở thành Luyện khí sĩ Yêu tộc, ta không phải Luyện khí sĩ Nhân tộc thì cường giả Hãm Không Thành có lý do gì để ra tay với ta? Còn đám hồ bằng cẩu hữu của Chuẩn lão gia ư, cũng chỉ là đám hồ bằng cẩu hữu mà thôi. Xem khi ra giết chết tên Chuẩn lão gia kia rồi, còn ai dám động tới ta!

– Ngươi muốn trở thành Luyện khí sĩ Yêu tộc?

Tân Hỏa nghe vậy thì khiếp sợ, thất thanh nói:

– Sao có thể được… À đúng rồi, tướng mạo của ngươi thì có thể giả vờ làm Luyện khí sĩ Long tộc. Nay trong huyết mạch của ngươi còn có huyết mạch Long tướng, sẽ không khiến kẻ khác nghi ngờ. Khà khà, thú vị đấy, thành lập lãnh địa Nhân tộc trên địa bàn Yêu tộc, chuyện này thật giống như khiêu vũ trên mũi đao, ta thích…

Chuyện mà ngọn lửa nhỏ này lo lắng hoàn toàn khác với việc mà Chung Nhạc bận tâm. Chung Nhạc muốn thành lập một thiên đường cho Nhân tộc trong lãnh địa của Yêu tộc, mà Tân Hỏa lại cảm thấy chuyện như vậy chắc chắn rất vui.

– Chờ ta trở lại nhé, những tộc nhân đồng tông đồng tộc của ta!

Chung Nhạc rảo bước, lòng thầm nói:

– Ta đi giết tên Chuẩn lão gia kia, tạo nên một vùng đất của riêng các ngươi trên lãnh địa Yêu tộc!

Trong quần sơn xa xa có một miếu thờ màu xanh với không trung tràn ngập yêu vân, đúng là động phủ của “Chuẩn lão gia”.

Yêu vân tanh hôi, nhưng với mũi Yêu tộc khác với Nhân tộc, Nhân tộc ngửi mùi yêu vân sẽ thấy thối, nhưng với Luyện khí sĩ Yêu tộc thì đó lại là mùi hương thơm ngát, thấm vào phế phủ, còn yêu vân kia cũng bày biện ra những màu sắc hoa mỹ, nhưng với Nhân tộc thì lại trông vô cùng quỷ dị.

– Chuẩn Kiêu sư huynh, lần này lại tới làm phiền rồi!

Bên trong miếu thờ, bốn tên Luyện khí sĩ Yêu tộc thi lễ với nhau, rồi ngồi xuống chiếu, trước mặt mỗi tên là một án kỷ trông có vẻ tinh xảo. Tên Chuẩn Kiêu cầm đầu đám này cười nói:

– Các vị sư huynh sao rảnh rỗi tới nơi ta thế này?

Bốn tay Luyện khí sĩ liếc nhau, rồi một tên Luyện khí sĩ mặt mọc lông tơ màu vàng nâu cười dáp:

– Bốn tên cao thủ Kiếm Môn truy sát hai vị đại thành chủ Hãm Không Thành ta, nay đã xông tới Cô Hà Thành. Cao thủ trẻ tuổi của Hãm Không Thành ta đồng loạt ra tay khiêu chiến bốn kẻ này ở Cô Hà Thành, nghe nói ngay cả mấy vị đệ tử của thành chủ cũng tự mình xuất mã. Chuyện trọng đại chấn động Đông Hải thế này, chúng ta nghĩ sư huynh bế quan nhiều ngày nên hẳn là chưa biết, bởi vậy mới tới tìm sư huynh để cùng nhau tới Cô Hà Thành, xem đám cao thủ Nhân tộc này sẽ bị bắt như thế nào.

– Có việc này ư?

Chuẩn Kiêu giật mình, rồi cười nói:

– Mấy ngày nay ta bế quan luyện chế một chiếc hồn binh, quả thực không nghe nói tới chuyện này. Cũng may là đã luyện xong hồn binh, đúng lúc mang ra sử dụng. Đi xem bản lĩnh bốn tên cao thủ Kiếm Môn này như thế nào.

– Bốn tên cao thủ đó tuy lợi hại, nhưng cường long khó ép địa đầu xà, huống chi Yêu tộc ta chính là cường long!

Một tay Luyện khí sĩ với bộ lông rậm rạp, mình khoác áo da hổ cũng cười nói:

– Bốn tên cao thủ trẻ tuổi của Kiếm Môn tất sẽ thua các cao thủ Yêu tộc ta rồi. Nay Cô Hà Thành Cô Hồng Tử cũng định bán đấu giá bốn người này mà!

– Cô Hồng Tử là thiên tài của Yêu tộc ta, chỉ là không biết y có thể bắt được bốn tên đó không mà thôi. Theo ta thấy cứ xông thẳng lên bắt cả bốn tên này là được. Nhưng đám cường giả Cô Hồng Tử lại cứ muốn quyết đấu với bọn chúng, đâu thể làm mất mặt Yêu tộc được.

– À đúng rồi Chuẩn Kiêu sư huynh, nghe nói huynh có được một cây huyết san hô, hay là lần này huynh luyện chế hồn binh là nó?

Chuẩn Kiêu nghe vậy thì không khỏi tỏ ra đắc ý, bèn cẩn thận lấy một cây san hô màu đỏ ôn nhuận như ngọc, đáp:

– Đây chính là cây san hô mà ta luyện chế, một cành một chạc cũng là một đạo kiếm khí rồi, và có tất cả là mười tám đạo kiếm khí! Kiếm khí thu lại, là có thể thu cả huyết khí của đối thủ vào trong cây, dùng khí huyết này nuôi dưỡng cây, làm cho huyết san hô càng thêm mạnh!

Bốn tên Luyện khí sĩ vội vàng nhận lấy, truyền nhau xem rồi liên tục khen ngợi.

– Huyết san hô rất là quý giá, một cây huyết san hô tầm thường với bảy tám chạc thôi đã có giá cực cao rồi, mà sư huynh lại có thể lấy được một cây cao tới một thước như vậy, đúng là may mắn quá rồi!

– Tác dụng tốt nhất của huyết san hô là tích trữ kiếm khí, không cần tế hồn, cứ vậy mà đánh với Luyện khí sĩ khác, là có thể thoải mái tế lên, thôi động kiếm khí, hoàn toàn không sợ đối thủ chặt gãy hồn binh.

Nghe vậy, vẻ tự mãn hiện lên trên khuôn mặt Chuẩn Kiêu, y cất huyết san hô đi, cười nói:

– Nếu bốn vị sư huynh đã tới đây thì không cần phải vội vã tới Cô Hà Thành làm gì, chúng ta ăn uống no say rồi đi cũng chưa muộn.

Bốn tên kia gật đầu lia lịa, cười nói:

– Vâng, khách tùy chủ tiện!

Chuẩn Kiêu cười ha ha, nói:

– Các vị sư huynh tới đúng lúc quá, ta bản lĩnh chẳng có gì, nhưng có nuôi được vài con gia súc béo tốt. Vài con gia súc ấy đều là đám con gái như hoa như ngọc, ngày thường toàn dùng nhân sâm lộc nhung với cả tuyết liên nuôi, lại để người ta hái linh dược tốt nhất cho chúng dùng, khiến cho thịt thà toàn thân đều ngâm trong linh khí, hương vị phải nói là ngon tuyệt! Nếu không phải có khách quý, ta cũng không dám bỏ ra ăn.

Bốn tên Luyện khí sĩ nghe vậy mà nước dãi nhỏ ròng. Chuẩn Kiêu đang định gọi tôi tớ chuẩn bị đồ ăn, thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên không trung. Bốn tên Luyện khí sĩ khác cũng cảm ứng được loại khí tức huyền diệu, cũng đều ngẩng đầu lên nhìn.

Lúc này giữa không trung, một tu vi Yêu tộc gầy gò, cao chừng hơn trượng, cổ quấn lông chồn trắng muốt, chân đạp lôi đình, lại đeo một thanh đại đao răng thú dài chừng một trượng sáu từ từ đi tới miếu thờ.

Năm tên Luyện khí sĩ Yêu tộc từ xa nhìn khuôn mặt người này, lòng cả kinh:

– Long tộc?

Chung Nhạc từ từ bước xuống, cách năm người trong miếu thờ chừng trăm trượng, hắn hỏi:

– Chuẩn lão gia?

Chuẩn Kiêu vội vàng đứng dậy, chắp tay nói:

– Không dám, không dám, tại hạ là Chuẩn Kiêu. Vị tiểu ca này tới từ chỗ nào? Xưng hô ra sao?

Chung Nhạc giơ tay nắm lấy chuôi đao, tốc độ của hắn đột nhiên nhanh hơn, chân đạp lôi đình nên chỉ cất bước một cái là hắn đã xông vào trong miếu thờ, lúc này chỉ còn cách đám người Chuẩn Kiêu có bốn, năm trượng, hệt như mãnh hổ xuống núi!

Hắn từ trên cao nhìn xuống, rồi cất bước lao lên, tốc độ nhanh tới mức đột phá âm chướng, ầm một tiếng.

Chuẩn Kiêu sởn tóc gáy, lập tức rít lên một tiếng, từ sau lưng tầng tầng lớp lớp cánh chim bung ra, hình thành nên đôi cánh rộng tới hơn mười trượng, hóa thành một con chim toàn thân vàng chóe, y vỗ cánh bay lùi ra sau, kêu lên:

– Nhà ngươi…

Một ánh đao kinh thiên dựng lên, vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp, vách tường sau miếu thờ bị Chuẩn Kiêu đụng cho sụp đổ, cột đá gãy đổ la liệt, bụi mù bay lên.

Chuẩn Kiêu hóa thành chim vỗ cánh bay lên, né tránh được công kích của Liêu Nhận. Bay đến giữa không trung thì y kêu lên một tiếng, thân hình đứt thành hai nửa. Y thoát khỏi Liêu Nhận, nhưng lại không thoát được Long Tướng kiếm khí giấu trong Liêu Nhận, bị Long Tướng kiếm khí bắn vào trong cơ thể, cắt cơ thể y thành hai nửa.

Long Tướng kiếm khí trở về, bắn vào trong Liêu Nhận. Chung Nhạc giơ tay cắm Liêu Nhận vào sau lưng, con giao long do tinh thần lực biến thành giãn thân hình ra, hóa thành vỏ đao quấn chặt lấy thanh đại đao này.

Thi thể Chuẩn Kiêu rơi xuống, nện lên mặt đất, Chung Nhạc thi lễ lại với hai nửa thi thể kia, đáp:

– Đông Hải, Long Nhạc!

Đọc truyện chữ Full