TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 201: Giữa bốn người

- Khoảng cách quá lớn!

Chung Nhạc sắc mặt nặng nề, trong tình huống này hắn cũng không biết phải làm thế nào. Về cơ bản hắn đã dùng hết bản lĩnh rồi, nhưng vẫn không thể thoát được khỏi tầm tay của vị Hiếu Mang thần tộc này. Dù gì cũng là cách hai cảnh giới, chênh lệch thực lực quá lớn, căn bản không phải cứ cố gắng là được.

- Có người tới!

Trong thức hải, Tân Hỏa đột nhiên lên tiếng.

Chung Nhạc giật mình, suýt nữa đã bị bàn tay kia tóm được:

- Có người? Ý ngươi nói là người?

Tân Hỏa gật đầu:

- Đúng là con người.

Chung Nhạc nhíu mày, giờ có người tới dãy Liên Vân Sơn càng khiến hắn có dự cảm không hay. Lúc này, mấy người Phong Sấu Trúc và Điền Diên Tông đều đã về Kiếm Môn, còn ai tới đây?

Đến nơi này, rốt cuộc là người hay là thần sứ ẩn tàng trong Kiếm Môn? Không cần nghĩ cũng biết.

Xuất hiện tại đây vào lúc này có lẽ chỉ có Kiếm Môn thần sứ đã bán đứng Thủy Tử An kia thôi!

- Hắn tới đây chắc chắn là để lấy lệnh bài của Thủy trưởng lão. Chắc chắn hắn nghĩ lệnh bài trong tay ta, hơn nữa còn cho rằng ta chắc chắn sẽ chết nên mới hiện thân.

Chung Nhạc vừa nghĩ tới đây thì nghe một tiếng long ngâm vang vọng quần sơn, rồi từ trong biển tuyết mênh mông xuất hiện một đại vật khổng lồ di chuyển, tạo nên trên nền tuyết những dấu chân khổng lồ.

Đó là một con rùa già to bằng cả ngọn núi, trên lưng cõng một đạo kiếm quang chói lòa, còn đỉnh đầu rùa là một nam tử mặc bạch y trắng tựa tuyết.

- Phương Kiếm Các…

Khóe mắt Chung Nhạc giật giật, bạch y nam tử kia chính là một trong tứ đại cao thủ Kiếm Môn, Kim Diệu linh thể, Phương Kiếm Các.

Phương Kiếm Các hai ống tay áo xắn lên, sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía Chung Nhạc và cường giả Hiếu Mang thần tộc, cuối cùng dừng lại ở Chung Nhạc. Chung Nhạc cảm nhận được ánh mắt sắc lẹm như kiếm khí lướt qua, cảm thấy lạnh gáy.

- Là hắn thật sao?

Chung Nhạc cảm thấy đau lòng, đột nhiên thấy cường giả Hiếu Mang thần tộc thu tay về, bàn tay lớn biến thành luồng khí chui lại vào trong Đan Nguyên, sau đó hắn há mồm hút Đan Nguyên vào trong.

- Kiếm Môn Phương Kiếm Các?

Cường giả Hiếu Mang thần tộc đầy vẻ thận trọng, nhìn quanh, nói:

- Sao ngươi lại tới đây? Tiền bối Hiếu Mang thần tộc, Hiếu Cổ Chân đâu?

- Ngươi nói hắn?

Ba cái đầu bay ra, rơi bịch bịch xuống chân cường giả Hiếu Mang thần tộc.

Phương Kiếm Các cười:

- Hiếu Cổ Chân bị ta giết rồi.

Ba cái đầu tóc trắng, chính là cường giả Pháp Thiên Cảnh của Hiếu Mang thần tộc trấn thủ ải cuối cùng.

- Hiếu Cổ Chân tiền bối!

Vị cường giả Hiếu Mang thần tộc kia tái mặt. Từ trong màn tuyết đi ra một người cao lớn tráng kiện, quanh người là lôi long được tạo nên từ lôi đình đồ đằng.

Người này vô cùng uy mãnh, râu tóc rậm rạp thẳng băng. Luyện khí sĩ của Sơn Thần Tộc cao lớn khôi ngô, luyện khí sĩ Chư Kiền Thần Tộc thì cũng là tiểu cự nhân. Còn nam tử râu tóc rậm rì này cũng cao lớn không thua kém thần tộc.

- Ngươi là Lôi Hồng, một trong tứ đại cao thủ Kiếm Môn?

Cường giả Hiếu Mang thần tộc mặt tái mét, còn Chung Nhạc thì thở phào, hắn vốn tưởng là thần sứ Kiếm Môn tới nên mới nghi ngờ Phương Kiếm Các, không ngờ Lôi Hồng theo ngay phía sau, thậm chí còn giết cường giả Pháp Thiên Cảnh của Hiếu Mang thần tộc.

- Chung sư đệ, lại đây đi.

Phương Kiếm Các thản nhiên nói.

Lôi Hồng giọng nói tựa sấm, cười:

- Vì tìm ngươi mà Phong thiếu, Quân tỷ và bọn ta đều được huy động. Phong thiếu đi phía bắc, Quân tỷ đi phía nam, ta và Phương tiểu tử thì ở trung tâm. Vừa rồi ta cảm nhận được khí tức giao chiến ở đây, nghĩ giết lão già này rồi tới xem sao, không ngờ Phương tiểu tử tới trước một bước.

Chung Nhạc hoàn toàn an tâm, tiến về phía trước. Khóe mắt cường giả Hiếu Mang thần tộc giật giật, đanh tính xem có nên ra tay bắt Chung Nhạc không thì đột nhiên thấy Phương Kiếm Các quay người, một sợi tóc vô thanh vô tức bay tới phía trước cường giả Hiếu Mang thần tộc.

Phập!

Hắn bị sợi tóc đó chém từ đỉnh đầu xuống gót chân, cả người bị cắt làm đôi!

- Lên đây, chúng ta đi thôi!

Phương Kiếm Các nói.

Chung Nhạc lên lưng rùa, Lôi Hồng cũng nhảy lên, tò mò nhìn Chung Nhạc, đột nhiên hỏi:

- Thủy trưởng lão đâu?

Chung Nhạc sắc mặt tối lại:

- Thủy trưởng lão bị Hiếu Âm, Hiếu Viên, Hiếu Tinh phục kích, đã…

Lôi Hồng trầm mặc, Phương Kiếm Các cũng vậy.

Một lúc sau, Lôi Hồng thở hắt ra, thở dài:

- Phong trưởng lão đã về Kiếm Môn, bị trọng thương. Mấy người Điền Diên Tông thương thế cũng không nhẹ. Phong trưởng lão vừa về là bọn ta xuất phát, tới dãy Liên Vân Sơn tiếp ứng các ngươi, không ngờ vẫn chậm một bước. Chung sư đệ, Thủy trưởng lão chết thật rồi sao?

Chung Nhạc vẻ mặt đầy đau đớn, gật đầu, một lúc sau mới nghẹn ngào nói:

- Ta đã tận tay chôn ngài ở thần chiến chi địa, giờ e là không thấy được nơi đó nữa rồi.

Phương Kiếm Các và Lôi Hồng trầm mặc, đột nhiên Lôi Hồng gượng cười:

- Ngươi không sao là tốt rồi.

Phương Kiếm Các nói:

- Thủy trưởng lão có rất nhiều lệnh bài, chúng rất quan trọng, Chung sư đệ có cầm không?

Lôi Hồng căng thẳng nói:

- Số lệnh bài đó của Thủy trưởng lão rất quan trọng, tuyệt đối không thể để mất. Trước khi chết chắc chắn ngài sẽ giao lại chúng, ngươi là người cuối cùng gặp ngài trước khi chết, hơn nữa còn chôn ngài, số lệnh bài đó…

Chung Nhạc lắc đầu:

- Ta không cầm lệnh bài. Khi gặp trưởng lão thì ngài đã chết rồi. Chắc trước khi chết ngài đã phá hủy chúng để tránh rơi vào tay Hiếu Mang thần tộc.

Phương Kiếm Các và Lôi Hồng nhìn nhau lắc đầu.

- Trong số lệnh bài đó có một tấm là của ta đưa ngài.

Lôi Hồng thở dài:

- Lão đầu này lại chết rồi, hồi đó ngài từng cứu ta một lần, lấy từ ta một tấm lệnh bài nói muốn ta sau này làm một việc cho ngài. Ngài là người không chắc chắn thì sẽ không hành động. Những người được ngài coi trọng, chỉ cần còn sống thì đều là người tài giỏi…

Con rùa khổng lồ bước đi, tuy bước chân chậm nhưng tốc độ di chuyển không hề chậm. Không lâu sau đã ra khỏi vùng băng xuyên, vượt qua dãy Liên Vân Sơn, vào địa giới của Đại Hoang, tuyết cũng đã dần tan.

Rùa già đi được hơn trăm dặm, Phương Kiếm Các đột nhiên giơ tay lên, đạo kiếm quang trên lưng rùa rơi vào tay hắn. Phương Kiếm Các chỉ kiếm lên trời, một cột sáng bắn lên, kiếm quang khổng lồ chiếu sáng cả chân trời, khiến cả mây cũng trở nên trong suốt.

Lôi Hồng lật tay đập lên trời, tiếng sấm rền rung chuyển bầu trời cùng vô số tia sét.

Hai người thu tay về, rùa già cũng đứng lại.

- Nhạc tiểu tử, ngươi không tin họ?

Trong thức hải, Tân Hỏa hỏi:

- Vì thế ngươi mới nói Thủy trưởng lão đã chết và ngươi không có lệnh bài?

- Ta không tin.

Ánh mắt Chung Nhạc lấp lánh:

- Quân Tư Tà bị phục kích, có nghĩa là gian tế của Hiếu Mang thần tộc chính là một trong bốn người họ. Cụ thể là ai ta chưa biết. Thủy trưởng lão đã giả chết thì chắc chắn là có lý do, ta không biết ai là gian tế của thần tộc thì cứ cho họ biết tin giả. Còn về lệnh bài ta đúng là không có, hơn nữa việc này rất quan trọng, chắc chắn vẫn trong tay Thủy trưởng lão. Chỉ cần ta cứ kiên quyết Thủy trưởng lão đã phá hủy chúng trước khi chết thì chẳng ai biết được.

Tân Hỏa gật đầu:

- Giờ Kiếm Môn và Hiếu Mang thần tộc đã sắp hoàn toàn trở mặt với nhau. Khả năng thắng của Kiếm Môn vốn không nhiều, nếu lệnh bài lại rơi vào tay Hiếu Mang thần tộc nữa thì chết là chắc!

Một lúc sau, một làn hương bay tới, Chung Nhạc ngẩng lên thì thấy Quân Tư Tà trên lưng là cây cổ cầm bước tới. Thấy Chung Nhạc, vị lục y nữ tử này mừng rỡ:

- Chung sư đệ vẫn bình an, vậy thì ta yên tâm rồi.

Chung Nhạc thi lễ, Quân Tư Tà vội đáp lễ, hai người nhìn nhau, tâm linh tương thông, đều nghĩ tới việc ở Đại Nguyên Hoang Địa hồi đó.

Quân Tư Tà rất kín tiếng, nàng biết rõ việc Chung Nhạc cứu mình liên quan tới thân phận của hắn ở yêu tộc nên chưa từng nhắc chuyện này với bất cứ ai.

- Kiếm Môn có Chung Nhạc, yêu tộc có Long Nhạc. Giờ Nhạc của Kiếm Môn ta cũng đã trên cơ Nhạc của yêu tộc rồi.

Quân Tư Tà ánh mắt trêu chọc, rõ ràng đã biết thân phận kia của Chung Nhạc. Dù gì khi đó Chung Nhạc cũng để lại rất nhiều dấu vết. Khi cứu nàng đã dùng tới thần thông mà chỉ Long Nhạc có, còn cả Liêu Nhận. Nàng là nữ tử thông minh, lẽ nào lại không đoán ra Chung Nhạc và Long Nhạc thực ra là một?

Còn Phương Kiếm Các và Lôi Hồng thì nàng mặc kệ, hiển nhiên là nghi ngờ một trong số họ hoặc Phong Vô Kỵ đã bán đứng mình nên rất cảnh giác.

- Giờ ngươi đã nổi danh khắp thiên hạ, còn hơn cả tiểu tử Long Nhạc nữa. Điều này cũng tạo uy phong cho Kiếm Môn chúng ta!

Quân Tư Tà cười.

Chung Nhạc vội nói:

- Sư tỷ nói đùa rồi. Ta tu luyện tới Khai Luân Cảnh chỉ là may mắn, không dám nói mình thắng được Long Nhạc. Dù sao thời gian này Long Nhạc cũng không nhàn rỗi. Chắc chắn tu vi thực lực của hắn cũng đã tiến bộ vượt bậc, chưa biết chừng giờ cũng đã là Khai Luân Cảnh rồi.

Quân Tư Tà phì cười:

- Hôm nào Song Nhạc các ngươi hãy quyết đấu một trận xem ai là thiên hạ đệ nhất Nhạc?

Chung Nhạc chiến ý hừng hực, nghiêm túc nói:

- Có thời gian chắc chắn phải lĩnh giáo bản lĩnh của hắn!

Một lát sau có tiếng cười vọng lại:

- Chung sư đệ được các ngươi cứu sao? Xem ra vận khí các ngươi tốt thật, ta thì đi nhầm đường, bị các ngươi giành mất công lao rồi.

Chung Nhạc nhìn theo hướng có tiếng cười, thấy một thiếu niên phiêu dật, mi thanh mục tú, nhìn còn trẻ hơn Chung Nhạc một hai tuổi, nhưng lại rất có khí độ khiến người khác phải tâm phục.

Kiếm Môn Phong Vô Kỵ, truyền nhân của Phong thị.

Chung Nhạc thi lễ, Phong Vô Kỵ đáp lễ, cười:

- Chung sư đệ bình an là tốt rồi, tốt rồi. Ta cứ đi về phía bắc ba nghìn dặm, đại chiến với rất nhiều cường giả Hiếu Mang thần tộc mà không tìm được sư đệ. Không ngờ Phương sư đệ và Lôi sư đệ đã cứu được ngươi rồi. Lần này Phong trưởng lão cũng bị thương khá nặng, trở về Kiếm Môn cho biết chỉ e Thủy trưởng lão và ngươi trở thành mục tiêu tấn công, nên lập tức bảo bọn ta đi ứng cứu. Thủy trưởng lão đâu rồi?

Chung Nhạc sắc mặt ảm đạm, Lôi Hồng lắc đầu nói:

- Thủy trưởng lão đã qua đời rồi…

Phong Vô Kỵ sững người, Quân Tư Tà kêu lên thất thanh:

- Lão đầu đó chết rồi? Sao có thể như vậy? Lão túc trí đa mưu như vậy sao có thể chết…

Chung Nhạc nhìn sự thay đổi nét mặt của bốn người, nói:

- Thủy trưởng lão bị phục kích ở thần chiến chi địa. Bản đồ về con đường sinh lộ duy nhất ở thần chiến chi lộ chỉ Kiếm Môn ta mới có, nhưng Hiếu Mang thần tộc cũng có một tấm. Vì thế trong Kiếm Môn ta có phản đồ bán đứng Thủy trưởng lão.

- Thông tin này chắc sẽ khiến tên gian tế thần tộc kia sẽ để lộ sơ hở chứ?

Chung Nhạc nghĩ bụng.

Đọc truyện chữ Full