TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 246: Chết không đối chứng

Chung Nhạc nhất thời ngưng trệ không biết nói gì. Mời khách ăn cơm thôi cũng đã ăn Nguyên đan Yêu Thần, cái này cũng quá xa xỉ rồi a? Bản thân hắn, chỉ một khỏa Nội đan Thú Thần cũng phải tiêu hóa lâu như vậy mới tiêu hóa được một vòng, mấy bàn Nội đan Yêu Thần, cần phải tiêu hóa bao lâu đây?

Tân Hỏa cười lạnh một tiếng, nói:

- Tân khách có thể được Phục Hy Thần Tộc đãi yến mời chào, tự nhiên đều là địa vị lớn tới đáng sợ, chỉ là mấy bàn Nguyên đan Yêu Thần coi là cái gì?

Chung Nhạc nghi hoặc hỏi:

- Thần Tộc cũng có Nguyên đan sao?

- Mặc kệ là chủng tộc gì, chỉ cần tu luyện tới Đan Nguyên Cảnh, đều sẽ ngưng tụ ra Nguyên đan. Cảnh giới càng cao, Nguyên đan cũng càng tốt hơn. Ngay cả Nhân Tộc các ngươi tu luyện tới cảnh giới này, cũng sẽ luyện ra Nguyên đan!

Tân Hỏa nói:

- Nguyên đan bình thường ẩn giấu bên trong Thức hải, sau khi chủ nhân chết đi, dùng tinh thần lực đảo qua một chút, nhẹ nhàng câu một cái sẽ có thể kéo ra được. Loại vật này hữu hình vô chất, lấy ra đơn giản vô cùng!

Chung Nhạc đi tới trước thi thể của Liên Tâm. Con Cự Mãng trăm trượng này sớm đã khí tuyệt bỏ mình, đã bị hắn cắt thành hai mảnh, ngay cả cái đầu của nàng cũng bị cắt ra. Hắn cũng không biết Nguyên đan của nữ tử này có còn nguyên vẹn hay không.

Tinh thần lực của hắn tuôn ra, sưu tầm một chút trong hai phần đầu. Rất nhanh, từ trong cái đầu rắn bên trái quả nhiên móc ra được một khỏa Nguyên đan. Khỏa Nguyên đan này không lớn, chỉ có kích thước cỡ một trái nho, nhưng bên trong lại chất chứa năng lượng cực kỳ dồi dào, so với pháp lực của bản thân Chung Nhạc còn hùng hồn hơn rất nhiều lần.

Chung Nhạc thu hồi khỏa Nguyên đan này, tiếp tục sưu tầm bốn phía, lại tìm được từ trong thi thể của cường giả Đan Nguyên Cảnh Hiếu Mang Thần Tộc bốn khỏa Nguyên đan nữa. Kích thước bốn khỏa Nguyên đan này nhỏ hơn khỏa Nguyên đan đầu tiên, hẳn là do tu vi không bằng Liên Tâm.

Hắn đi tìm thi thể của lão giả Pháp Thiên Cảnh kia, lại thấy toàn thân vị lão giả Pháp Thiên Cảnh kia đã bị kịch độc của Liên Tâm biến thành nước mủ, thậm chí ngay cả Nguyên đan cũng đã tan rã không còn một mảnh. Độc tính của Liên Tâm quá mãnh liệt, ăn mòn nhục thân, pháp lực, tinh thần, Nguyên thần… ngay cả Nguyên đan cũng không thể tránh khỏi độc tính ăn mòn.

- Xem ra chỉ có năm khỏa Nguyên đan mà thôi… Ừm! Còn thi thể của Xích Luyện Nữ nữa!

Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, đi tới bên cạnh thi thể Xích Luyện Nữ, tinh thần lực quét qua một lần, rất nhanh đã tìm được Nguyên đan của Xích Luyện Nữ. Khỏa Nguyên đan này còn chưa bị ăn mòn, cuối cùng bị hắn lấy ra.

- Hai khỏa Nguyên đan Pháp Thiên Cảnh, bốn khỏa Nguyên đan Đan Nguyên Cảnh, cũng là một khoản thu hoạch không nhỏ, có thể góp đủ một bàn mời khách rồi!

Chung Nhạc cũng cảm thấy có chút mỹ mãn, Nguyên thần Lục Mục Tinh Thiềm xuất hiện. Chung Nhạc ngồi lên sau gáy Tinh Thiềm, hơn một ngàn con Giao Long khiêng lên các loại bảo vật, nhanh chóng tiến về phía Cô Hà Thành. Hiện tại trong thân thể hắn vẫn còn lưu lại các loại tai họa ngầm, không chịu nổi xóc nảy. Tốc độ Nguyên thần khôi phục so với nhục thân còn nhanh hơn một chút, cho nên chỉ có thể ngồi lên trên người Nguyên thần mà đi.

Đám bảo vật này thật sự quá nặng, đã kéo chậm tốc độ di chuyển của hắn. Chung Nhạc ngày đi ba ngàn dặm, phải hao tốn thời gian bốn ngày mới nhìn thấy tòa đại hỏa sơn đứng sừng sững trên Cô Hà Thành.

Cô Hà Thành nằm trên đỉnh ngọn núi lửa, quang mang huyễn lệ của các loại văn lộ Đồ đằng quấn lấy tòa thành lớn này. Từng ngọn từng ngọn tháp cao, tiễn tháp và pháo đài trong thành đều đã bị kích phát. Ngay cả trận pháp phòng ngự trên tường thành cũng đã khởi động. Đám Yêu Tộc và Luyện Khí Sĩ trong thành đều đứng trên đầu tường và tiễn tháp, trên tháp cao pháo đài, bộ dáng đằng đằng sát khí.

Những pho tượng Thú Thần đứng sừng sững trên tường thành tựa hồ như muốn sống lại vậy, từng đạo từng đạo hoa văn huyễn lệ điêu khắc ngoài mặt đám Thú Thần này không ngừng lưu động. Đám điêu khắc thanh đồng này vậy mà giãy dụa cái cổ cùng thân thể, mặt hướng về phía bên trong thành, bộ dáng như lâm đại địch. Từng sợi từng sợi lông xám trên lưng như châm như kiếm dựng thẳng lên, nanh vuốt dữ tợn, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có khả năng khởi xướng công kích.

Thời điểm lần đầu tiên Chung Nhạc tới Cô Hà Thành, đã biết rõ tòa Cô Hà Thành này chính là một kiện lợi khí chiến tranh. Một khi tòa thành trì này đã thôi động, sợ rằng không chết vô số Luyện Khí Sĩ sẽ không thể công kích vào trong thành. Đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tòa thành trì này khởi động hệ thống phòng ngự và tiến công, quả thật cực kỳ đáng sợ!

Không chỉ như vậy, hắn còn nhìn thấy một tôn Thần Linh thật cao đứng sừng sững tại trung tâm tòa đại thành. Chiều cao lên tới trăm ngàn trượng, uy năng Thần Linh lan tỏa cuồn cuộn.

Đây là một tôn Thần Nhân bốn cánh đầu chim thân người, tương tự với Nguyên thần của Cô Hồng Tử, nhưng so với Nguyên thần của Cô Hồng Tử thì cường đại hơn không chỉ gấp trăm lần, uy năng trấn áp toàn thành. Đây hẳn chính là Đồ đằng Đồ Linh của Cô Hà Thành, là đối tượng mà Yêu Tộc phương viên vạn dặm xung quanh Cô Hà Thành cộng đồng tế tự.

Đồ đằng Đồ Linh và những người tế tự hỗ trợ lẫn nhau. Những người tế tự năm này tháng nọ tiến hành tế tự, duy trì Đồ đằng Đồ Linh không tiêu tán, dừng lại thế gian. Mà Đồ đằng Đồ Linh thì thủ hộ những người tế tự, bảo hộ bọn họ không bị ngoại địch giết chết.

Lúc này, tôn Yêu Thần Chi Linh này đang tập trung một nơi nào đó trong tòa thành, bộ dáng giống như đang lâm đại địch vậy.

- Đây là chuyện gì? Lẽ nào Cô Hà Thành có địch nhân xâm nhập sao?

Chung Nhạc nhất thời buồn bực. Lúc trước tứ đại cao thủ trẻ tuổi Kiếm Môn đi tới Cô Hà Thành, tòa thành trì Yêu Tộc này cũng không có đánh thức Yêu Thần Chi Linh, vì sao lần này lại đánh thức Yêu Thần Chi Linh? Lẽ nào kẻ tới lần này so với bốn người bọn Phương Kiếm Các, Phong Vô Kỵ còn đáng sợ hơn nhiều?

Đương nhiên, lần kia không có đánh thức Yêu Thần Chi Linh, nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì cường giả trong thành đông đảo, Yêu Tộc cho rằng chính mình tất thắng không thể nghi ngờ. Hơn nữa, Cô Hồng Tử chính là đệ tử không ký danh của Môn chủ Kiếm Môn, cũng muốn thả cho bốn người bọn họ một con đường sống.

Trong Cô Hà Thành, đám Luyện Khí Sĩ Yêu Tộc đang nghiêm túc chuẩn bị trên đầu tường chợt nghe được thanh âm vạn mã bôn đằng truyền tới, vội vàng quay đầu nhìn xuống dưới, từng tên từng tên không khỏi hoảng sợ.

Chỉ thấy trên Hoang Nguyên, hơn một ngàn con Giao Long khổng lồ ào ào chạy tới, xuyên núi băng rừng, trên lưng khiêng theo từng kiện từng kiện Hồn binh cực kỳ lớn, lao thẳng về phía tòa thành trì trên đỉnh ngọn núi lửa.

Dẫn đầu đám Giao Long kia lại là một con Ngọc Thiềm Thừ thật lớn giống như một hòn núi nhỏ vậy, toàn thân giống như ngọc bích điêu khắc tạo ra, trên mặt mọc ra sáu con mắt giống như sáu vầng minh nguyệt vậy, đang nhảy nhót như bay, nhanh chóng leo lên núi.

- Đó là…

Đám Luyện Khí Sĩ Yêu Tộc trên đầu tường nhìn thấy đạo thân ảnh trên lưng Thiềm Thừ, nhất thời nhao nhao thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói:

- Là Lĩnh chủ Long Nhạc của Cô Hà Thành ta! Mau đi bẩm báo Thành chủ!

Mấy tên Luyện Khí Sĩ nhanh chóng bay xuống đầu tường, đi tới Phủ Thành chủ bẩm báo.

o0o

Trong Phủ Thành chủ, Cô Hồng Tử, Lãng Thanh Vân và Hiếu Sơ Vân vẫn như cũ đang giằng co. Ba người đều cảm ứng được tại khu vực biên giới có hai cỗ khí tức kinh khủng ba động một lúc lâu, cuối cùng chỉ còn lại một cỗ, hiển nhiên là có cường giả Pháp Thiên Cảnh đã chết trận, bị một người khác giết chết, chỉ là không biết kẻ đã chết là ai.

Đột nhiên, cỗ khí tức cường giả Pháp Thiên Cảnh còn lại này cũng bất chợt tiêu tán, vậy mà cũng đã chết. Tại thời điểm gã cường giả Pháp Thiên Cảnh này chết đi, ba người bọn họ chỉ có thể cảm ứng được một cỗ Thần uy phóng thẳng lên cao, không biết đã phát sinh biến cố gì. Ba người đều là tâm loạn như ma, có lòng chạy tới biên giới kiểm tra, chỉ là lúc này ba người bọn họ đều đang rơi vào cục diện căng thẳng, chỉ có thể ở nơi này giằng co.

Cô Hồng Tử đã âm thầm phái Luyện Khí Sĩ Yêu Tộc ra khỏi thành đi tới biên giới kiểm tra. Bất quá, trong Cô Hà Thành hiện tại, Luyện Khí Sĩ Yêu Tộc có thể chưởng khống được tràng diện cũng không nhiều lắm. Luyện Khí Sĩ Đan Nguyên Cảnh và Khai Luân Cảnh còn phải phụ trách duy trì trận pháp trong thành, không rảnh thoát thân. Trước đây, trong Cô Hà Thành vốn dĩ cũng có cao thủ Pháp Thiên Cảnh, nhưng sau khi Cô Hồng Tử giết cha cướp đoạt chức Thành chủ, các cao thủ Pháp Thiên Cảnh đã bị Sư Bất Dịch lôi kéo đi mất.

Luyện Khí Sĩ mà hắn phái ra điều tra tình hình chỉ là Luyện Khí Sĩ Thoát Thai Cảnh, tốc độ hành tẩu rất chậm, từ nơi này đi tới biên giới qua lại hơn hai vạn bốn ngàn dặm, cho tới bây giờ mấy gã Luyện Khí Sĩ Yêu Tộc kia còn chưa có trở về.

- Cô Hồng Tử, ngươi còn muốn vây ta ở chỗ này thêm bao lâu nữa?

Lãng Thanh Vân có chút bất đắc dĩ nói:

- Cửa thành cháy vạ lây cá trong chậu, ta chỉ là một con cá trong chậu mà thôi. Ân oán giữa ngươi và Hiếu Mang Thần Tộc căn bản không quan hệ gì với ta!

Bộ dáng Cô Hồng Tử không hề quan tâm, nói:

- Lãng sư huynh hoàn toàn có thể rời đi, ta tuyệt không ngăn trở!

Ánh mắt Lãng Thanh Vân chớp động, đứng dậy. Trên trán Hiếu Sơ Vân nhất thời toát ra mồ hôi lạnh, hột mồ hôi lớn chừng hạt đậu từ thái dương chảy xuống. Nếu lúc này Lãng Thanh Vân rời khỏi, hắn nhất định sẽ chết, nhất định sẽ bị Cô Hồng Tử đánh chết.

- Nhưng ta lại không muốn đi rồi!

Lãng Thanh Vân bật cười ha hả, một lần nữa ngồi xuống.

Đúng lúc này, một gã Luyện Khí Sĩ Yêu Tộc từ ngoài chạy vào, cao giọng nói:

- Khởi bẩm Thành chủ, Lĩnh chủ Long Nhạc đã tới!

- Long Nhạc đã tới?

Cả ba người đều nhất thời cả kinh, hô lên một tiếng. Sắc mặt Lãng Thanh Vân và Hiếu Sơ Vân âm tình bất định, mà tâm tình Cô Hồng Tử cũng không khỏi có chút hỗn loạn, nhưng ngay sau đó đã khôi phục lại như thường, thở phào nhẹ nhõm một tiếng, nói:

- Mở cửa thành, mời hắn tiến vào, để cho hắn lập tức tới gặp ta!

Gã Luyện Khí Sĩ Yêu Tộc kia vội vàng xưng vâng, xoay người rời đi.

Ba người đối diện nhìn nhau một cái, trong lòng đều theo đuổi tâm tư của chính mình, ngồi trong lương đình tiếp tục uống trà, thưởng thức phong cảnh. Chỉ là phong cảnh có xinh đẹp đến đâu đi nữa, liên tục nhìn suốt bảy tám ngày cũng đã sớm nhìn tới phát chán rồi.

Qua gần nửa canh giờ sau, bọn họ rốt cuộc nghe được tiếng bước chân nặng nề vang lên, bên ngoài còn truyền tới từng trận từng trận thanh âm ồn ào, rất nhiều Yêu Tộc nhao nhao hô to gọi nhỏ, náo loạn vô cùng. Có kẻ kinh hô, có kẻ thét lên chói tai, có kẻ suy đoán, có kẻ nghị luận, khiến cho người ta không hiểu chuyện gì xảy ra.

Lại qua một lúc sau, chợt nghe âm thanh đất đá rạn nứt vang lên, ầm ầm đùng đùng vỡ nát. Ngay sau đó, thanh âm vách tường sụp đổ truyền tới. Cô Hồng Tử cảm giác được Phủ Thành chủ của chính mình phảng phất như đã bị hủy đi hơn phân nửa.

Rốt cuộc, ba vị cường giả nhìn thấy một con Lục Mục Tinh Thiềm lớn như một ngọn núi nhỏ tiến vào phiến hoa viên này, phía sau đi theo hơn một ngàn con Giao Long, nâng đỡ từng kiện từng kiện Hồn binh khổng lồ đi vào.

Một vầng Nguyệt Luân phương viên chừng trăm mẫu và từng mảnh từng mảnh da rắn dài tới trăm trượng ngược lại không có gì, nhưng dòng Vũ Dương Hà dài tới trăm dặm kia lại khiến cho sắc mặt ba vị cường giả biến đổi, nhất là Cô Hồng Tử lại càng là không biết nói gì. Bởi vì dời con sông lớn này vào Cô Hà Thành, dọc đường Chung Nhạc khẳng định đã hủy đi không ít nhà cửa, ngay cả Phủ Thành chủ của hắn cũng đồng dạng gặp tai ương.

Khóe mắt Cô Hồng Tử khẽ co giật, nhìn chằm chằm Chung Nhạc hỏi:

- Long Nhạc sư đệ, ngươi không thể để mấy thứ này ở ngoài thành sao?

Chung Nhạc từ trên lưng Nguyên thần Lục Mục Tinh Thềm nhảy xuống, nói:

- Vạn nhất bị Luyện Khí Sĩ khác đoạt mấy, ta chẳng phải là thua thiệt lớn rồi sao?

Cô Hồng Tử nhất thời chán nản:

- Ở trên địa bàn của ta, ai dám cướp đồ của ngươi?

Chung Nhạc không trả lời, khom người thi lễ với ba người, nói:

- Long Nhạc bái kiến Thành chủ, bái kiến Đại sư huynh! Vị này là…

- Tế ty áo bào trắng của Hiếu Mang Thần Tộc, Hiếu Sơ Vân!

Khóe mắt Hiếu Sơ Vân run rẩy, nhìn chằm chằm về phía Nguyên thần Lục Mục Tinh Thiềm của hắn, đột nhiên thở ra một ngụm trọc khí thật dài, nói:

- Long Nhạc tiểu hữu, con Tinh Thiềm này của ngươi là từ đâu mà có?

Chung Nhạc nhấp nháy mắt, mỉm cười nói:

- Đây là Nguyên thần của ta! Ta cảm ứng Nguyệt Linh, lĩnh ngộ ra Tinh Thiềm Chi Linh. Không biết Hiếu Tế ty có ý kiến gì?

Khóe mắt Hiếu Sơ Vân nhảy lên càng thêm lợi hại:

- Không có! Trong số những Hồn binh trên lưng mấy con Giao Long này của ngươi có Hồn binh của Hiếu Mang Thần Tộc ta, không biết tộc nhân của ta hiện tại ra sao rồi?

- Bọn họ đều đã chết rồi!

Chung Nhạc bóp cổ tay thở dài, nói:

- Trời đố kỵ anh tài! Hơn mười vị nhân huynh kia bởi vì cứu ta, trúng phải độc thủ của Tứ sư tỷ Liên Tâm của ta, đều chết tại biên giới. Còn có một vị nhân huynh Pháp Thiên Cảnh, bởi vì cứu ta mà liều mạng với Tứ sư tỷ của ta, cuối cùng trúng phải độc thủ của Tứ sư tỷ ta!

- Liên Tâm?

Hiếu Sơ Vân cắn răng một cái, cười lạnh, nói:

- Hóa ra là nàng!

Lãng Thanh Vân đột nhiên hỏi:

- Tiểu sư đệ, Liên Tâm sư muội hiện tại ở đâu?

Chung Nhạc lộ ra thần sắc thống khổ:

- Trời đố kỵ anh tài! Liên Tâm sư tỷ bởi vì bảo hộ ta, trúng phải độc thủ của đám người Hiếu Mang Thần Tộc, chết tại biên giới. Liên Tâm sư tỷ ôn nhu dịu dàng, nhưng lại có một mặt đại công vô tư đạo đức cao thượng. Nàng bởi vì cứu ta mà ác chiến với cao thủ Hiếu Mang Thần Tộc, liều mạng chém giết, rốt cuộc lực kiệt mà chết!

Lãng Thanh Vân và Hiếu Sơ Vân cũng đều tức giận tới mức thân thể run rẩy. Tiểu tử này vậy mà thấy Thần nói Thần thoại, thấy Yêu nói Yêu thoại, cùng một việc lại nói ra hai loại tình huống hoàn toàn bất đồng, hiển nhiên là vì giấu diếm tình huống chân thật lúc đó.

- Sư đệ, sao ngươi lại có Hồn binh của Xích Luyện sư muội?

Lãng Thanh Vân nhìn thấy tấm sa mỏng trên lưng Giao Long, sắc mặt khẽ biến, hỏi. Ngữ khí Chung Nhạc càng thêm thống khổ, nói:

- Trời đố kỵ anh tài! Liên Tâm sư tỷ thủ đoạn độc ác, đồng môn tương tàn, đánh lén Xích Luyện sư tỷ, ăn tươi Xích Luyện sư tỷ. Cũng may nàng cuối cùng lạc đường biết quay lại, liều mạng cứu trợ tiểu đệ. Trước khi lâm chung, Liên Tâm sư tỷ đã giao phó Hồn binh của nàng và Xích Luyện sư tỷ cho ta, muốn ta kế thừa di chí và tài sản của hai vị sư tỷ!

Lãng Thanh Vân nhất thời chán nản, lại hỏi:

- Còn cỗ Thần uy kia lại là chuyện gì xảy ra?

Bộ dạng Chung Nhạc mờ mịt:

- Cỗ Thần uy gì?

Lãng Thanh Vân cắn răng nghiến lợi, sau một lúc lâu, đột nhiên cười nói:

- Chết không đối chứng a?

Vẻ mặt Chung Nhạc tươi cười, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Đọc truyện chữ Full