TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 276: Thanh Long Vân Văn Kỳ

– Dấu long trảo này chắc là của tọa kỵ Hỏa Long của Hạ Hầu. Đi theo dấu chân này chắc sẽ không quá nguy hiểm.

Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi men theo đường đó nhìn quanh. Dấu vết chiến đấu ở Thanh Long đại doanh còn đáng sợ hơn nhiều so với thần chiến chi địa. Bốn tòa đại doanh này có lẽ là mộ của người bảo vệ Đế Lăng, Cung Vệ Luân Hồi Đại Thánh Đế, muốn vào Đế Lăng thì phải phá được sự thủ vệ của nó.

Như vậy không khó để giải thích việc Hạ Hầu hạ thủ với bốn tòa đại trận trên tinh cầu này.

Hắn đang tìm phương vị của Đế Lăng!

– Có lẽ không chỉ có một tinh cầu thế này.

Chung Nhạc nhìn quanh, thấy có nhiều tinh cầu lớn lơ lửng phía trên bầu trời lục địa, cũng có núi và tinh cầu nối liền nhau, chắc là nơi trọng địa khác bảo vệ Đế Lăng, thần ma tron đó đều là người bảo vệ Đế Lăng.

Muốn tìm được Đế Lăng không dễ, Hạ Hầu ngoài việc phải hạ thủ với bốn tòa trận doanh trên tinh cầu này còn phải đối phó với các trận doanh thần ma trên tinh cầu khác. Phá hết chúng mới tìm được phương vị chuẩn xác của Đế Lăng.

– Lẽ nào những thần ma này thức tỉnh đại chiến với Hạ Hầu?

Chung Nhạc có chút mơ hồ, thần ma sinh tử ảo diệu đã nằm ngoài nhận thức của hắn. Hạ Hầu là người từ năm vạn năm trước, ở thời đại Hạ Hầu, những thần ma này đã chết được năm vạn năm, giữa bọn họ còn có đại chiến được sao?

– Bảo vật ở đây đúng là nhiều không đếm xuể, nhưng đáng tiếc ai có thể lấy được chúng?

Hắn nhìn những mảnh vỡ thần binh, thi cốt thần ma và những tòa bí cảnh vỡ vụn kia, còn có rất nhiều đồ đằng trụ khổng lồ và thần họa, dị thủy, thần quang, có lẽ đều là bảo vật đáng giá nhưng đáng tiếc thần ma thần thông vẫn còn, muốn có được chúng là cực kỳ khó.

Cho dù Chung Nhạc rất muốn có chúng nhưng tự biết thực lực mình, tại nơi khủng bố nguy hiểm thế này đừng nói luyện khí sĩ Linh Thể Cảnh như hắn, ngay cả cự đầu Pháp Thiên Cảnh có lẽ cũng sẽ nạp mạng.

Chỉ e ngay cả cự phách tay có trọng khí thần binh cũng không dám nói mình chắc chắn sẽ sống mà rời khỏi đó được.

Những luyện khí sĩ tới nơi này có lẽ đi theo đường Hạ Hầu đã đi muốn tìm một số bảo bối bên ngoài chiến trường. Còn có lấy được gì không thì không nghĩ chắc cũng biết.

Đột nhiên trong binh doanh có bóng người, thấp thoáng nghe thấy tiếng thần thông va chạm, rồi thấy hư ảnh thần ma nguy nga hiện lên, cao tới nghìn trượng, tiếng gầm chấn động không gian!

Một vị thần nhân xuất hiện, đối lập với hư ảnh thần ma kia, hai cự nhân giao đấu, cảnh tượng kinh thiên động địa.

– Hư ảnh thần ma, lẽ nào là những thần ma chết trong Thanh Long đại doanh hiển thánh?

Chung Nhạc sắc mặt ngưng trọng, thần ma hiển thánh có nghĩa là Hạ Hầu chưa hoàn toàn phá được bố trí ở đây. Mà thần nhân đột nhiên xuất hiện kia chính là võ đạo thần nhân của Trọng Lê thần tộc:

– Trận chiến này hung mãnh như vật, lẽ nào là cự phách của Trọng Lê thần tộc động phải bố trí, dẫn tới thần ma hiển thánh, buộc phải tế tự võ đạo thần nhân đấu với hư ảnh thần ma?

Vào nơi ở Thiên Đế này không chỉ có các luyện khí sĩ bọn hắn, tiền bối của Trọng Lê thần tộc cũng mang theo trọng khí và linh của Trọng Lê thần tộc tới. Những cường giả Trọng Lê thần tộc này có lẽ có ý đồ khác nên đến thẳng nơi này.

– Hạ Hầu là một trong những lão tổ của Trọng Lê thần tộc. Trưởng bối Trọng Lê thần tộc chạy thẳng tới đây, chưa biết chừng chính là sắp xếp của Hạ Hầu. Đại thần đánh nhau, chúng sinh gặp tai ương.

Chung Nhạc trầm giọng:

– Sư muội, chúng ta tìm được Ngao San San lập tức đi ngay. Ở đây quá nguy hiểm, không biết được lúc nào sẽ gặp tai họa.

Khâu Cấm Nhi gật đầu, hai người tiếp tục tiến về phía trước để tìm kiếm. Cách nơi cự phách và thần ma hiển thảnh giao chiến ngày một gần. Đột nhiên thần ma hiến thánh biến mất, chỉ còn lại vị võ đạo thần nhân của Hạ thị của Trọng Lê thần tộc đứng sừng sững ở đó.

Đột nhiên phía trước vọng tới tiếng cười hùng hồn. Mi tâm Chung Nhạc tách ra, thần nhẫn nhìn về phía trước. Thấy trên vai của vị võ đạo thần nhân kia có mấy vị võ đạo thiên sư, y sam bay phần phật, cười ha hả sảng khoái:

– Ha ha ha, cuối cùng cũng phá được phong cấm cuối cùng ở đây. Có thể khởi động bố trí của lão tổ để Đế Lăng xuất thế rồi!

Một vị võ đạo thiên sư cười:

– Các cửa ải khác đã phá, chỉ còn lại Thanh Long đại doanh. Đây là tấm Thanh Long Kỳ cuối cùng, lấy được nó xuống là phá được toàn bộ trận doanh. Có Thanh Long Kỳ, tập hợp các tấm đại kỳ khác là có thể khởi động bố trí của lão tổ cho Đế Lăng xuất thế. Trọng Lê thần tộc chúng ta đợi đã năm vạn năm cuối cùng cũng được báo đáp!

– Chư vị, ai trong các vị sẽ lấy Thanh Long Vân Văn Kỳ xuống?

Chung Nhạc quan sát, thấy có một cái cột cờ cao nghìn trượng, trên đó là một lá cờ dài hình tam giác. Trên cờ có hình Thanh Long, mép cờ là hoa văn vảy rồng. Một vị võ đạo thiên sư bay tới, hay tay ôm chặt cột cờ nhấc lên.

Cột cờ ngày một nhỏ lại, lá cờ tam giác kia cũng nhỏ dần, chỉ còn to bàng bàn tay, cột cờ cũng cao sáu bảy tấc.

Vị võ đạo thiên sư đó cười:

– Giờ có thể tập hợp cùng các lá cờ khác khởi động bố trí của lão tổ rồi…

Uỳnh uỳnh.

Mặt đất tách ra, đột nhiên thần quang từ hư không bắn xuống.

– Là cái bẫy, mau chạy đi!

Vô vàn tiếng kêu thảm thiết vang lên. Mấy vị võ đạo thiên sư lập tức thành tro bụi, rồi thấy vị võ đạo thần nhân nhục thân đã thành thần kia vỡ tan, tan chảy dưới ánh thần quang, biến thành tro bụi.

– Sư muội nhắm mắt vào!

Chung Nhạc hét lớn, cảm thấy thần nhãn đau nhói, vội vàng nhắm mắt lại, trên mi tâm còn lại một vệt máu.

Thần quang trên hư không không bắn tới chỗ này, nhưng nhìn chúng cũng khiến thần nhãn của hắn bị tổn thương.

Một lúc sau Chung Nhạc mở mắt, vội nhìn sang Khâu Cấm Nhi, thấy nàng mặt trắng bệch, hai mắt chảy hai hàng huyết lệ, cũng bị thần quang tổn thương.

– Sư ca, mắt ta không nhìn thấy gì cả…

Nàng nghèn nghẹn nói.

Chung Nhạc bảo nàng mở mắt ra kiểm tra thật kỹ, thở phào nói:

– Cũng may không bị thần quang làm cho bị mù, chỉ là bị thương tới con ngươi, Mộc Diệu Linh Thể sinh cơ rất mạnh, sẽ nhanh chóng lành lại thôi. Sư muội ở đây đợi một lát, ta đi tìm xem có thấy Ngao San San không.

Khâu Cấm Nhi ngoan ngoãn vâng lời, Chung Nhạc tiến về phía trước, đi không xa thì thấy vô số thi thể ở ven chỗ thần quang vừa chiếu. Rất nhiều luyện khí sĩ bị thần quang chiếu qua người, không chạy thoát được.

Có người may mắn thoát ra được phạm vi bao phủ của thần quang nhưng trong hốc mắt thì trống rỗng, ngay cả đại não cũng bị thần quang chiếu cho bốc hơi. Họ quá gần với thần quang, uy lực thần quang quá mạnh, tuy không bao trùm lên họ nhưng cũng đủ giết chết họ.

– Ngao San San cũng chết rồi…

Chung Nhạc tìm thấy một cái đầu rồng, chính là Ngao San San, tim khẽ run lên, kiểm tra thức hải của cái đầu này, không phát hiện dấu vết của nguyên thần, cũng không thấy bí cảnh bị sụp đổ, nghĩ bụng:

– Uy năng của thần quang quả nhiên vẫn bao phủ tới nơi này. Luyện khí sĩ chết dưới thần quang đều sẽ hồi sinh ở Lang Nha Bảng, không chết thật sự… Ủa?

Chung Nhạc đột nhiên khựng lại, thấy mặt đất phía trước không xa cắm một lá cờ nhỏ cao sáu bảy tấc. Lá cờ khẽ lay động, trên đó vẽ một con Thanh Long hung dữ, lan tỏa thần uy.

– Những võ đạo thiên sư của Trọng Lê thần tộc khó khăn lắm cũng đã lấy được Thanh Long Vân Văn Kỳ xuống rồi!

Tim Chung Nhạc đập thình thịch, sững người nhìn lá cờ nhỏ, thần sai quỷ khiến tiến về phía trước. Thần uy trên lá cờ lan tỏa, nhưng yếu hơn các loại thần binh khác rất nhiều.

Thần binh!

Đây chắc chắn là một món thần binh quý giá!

Chung Nhạc liếm môi, nuốt nước bọt, thò tay nhắc lá cờ đó lên, cất vào trong nguyên thần bí cảnh, tim đập mạnh, quay người đi.

– Lá cờ này chắc chắn không tầm thường. Vừa rồi các võ đạo thiên sư kia nói lá cờ là điểm mấu chốt, có thể dẫn động bố trí của Hạ Hầu để Đế Lăng xuất thế.

Hắn đi càng ngày càng nhanh, đi như bay tới bên cạnh Khâu Cấm Nhi, pháp lực trào dâng nâng nàng lên, trầm giọng nói:

– Sư muội, chúng ta mau đi thôi!

Trọng Lê thần tộc, bao gồm Hạ Hầu, bố trí năm vạn năm, đều vì tấm Thanh Long Vân Văn Kỳ này. Chắc chắn nó vô cùng quan trọng.

Chưa cần nói Thanh Long Vân Văn Kỳ quan trọng thế nào, chỉ riêng việc nó là mấu chốt của Thanh Long trận doanh là có thể thấy được giá trị của nó rồi.

Đây là một món thần binh!

Chung Nhạc lần đầu tiên có được một món thần binh hoàn chỉnh!

– Các võ đạo thiên sư của Trọng Lê thần tộc kia chắc chắn sẽ hồi sinh trong Lang Nha Bảng. Chắc chắn sẽ quay lại đây ngay lập tức để tìm Thanh Long Kỳ. Phải rời khỏi đây ngay, không thể ở lại được!

Chung Nhạc đi càng ngày càng nhanh, gần như trận gió bọc lấy Khâu Cấm Nhi lao ra khỏi Thanh Long trận doanh. Men theo núi lên trên, đi thẳng về phía đại lục của nơi ở Đế Cư này.

Tốc độ của hắn ngày một nhanh hơn, không lâu sau đã tới đại lục, chạy thẳng ra biển lớn.

Lúc này, dưới Lang Nha Bảng, các vị võ đạo thiên sư của Trọng Lê thần tốc sắc mặt tím tái, hồi sinh từ Lang Nha Bảng, xuống khỏi bảng ngồi xuống hồi phục tu vi.

Tộc trưởng Hạ thị trầm giọng nói:

– Truyền tin, lập tức truyền tin cho U, Tuyền nhị lão để họ lập tức tới Thanh Long trận doanh, lấy Thanh Long Vân Văn Kỳ, tuyệt đối không được để mất!

Một vị võ đạo thiên sư khác đáp vâng, lấy ra một tấm gương, nhanh chóng viết lên đó mấy hàng chữ. Còn trên một tinh cầu khác, một vị cự phách Trọng Lê thần tộc đang bảo vệ trong trận doanh của Đế Lăng đột nhiên tim khẽ rung lên, lấy ra một tấm gương. Trên gương hiện lên mấy hàng chữ, sắc mặt biến đổi, lập tức bay về hướng tinh cầu có Thanh Long trận doanh.

Lúc này, Chung Nhạc đã tới trên biển, đang dốc sức lên đường.

Vù!

Ánh lửa trên không trung rợp trời, Chung Nhạc ngẩng lên thì sắc mặt thay đổi. Trên trời thánh hỏa rừng rực cháy, một vị lão giả giống như thần linh đứng trên một đám mây lửa bay tới.

Chung Nhạc lập tức đổi hướng, chạy về hướng tinh cầu có Thanh Long trận doanh.

Cự phách của Trọng Lê thần tộc cưỡi mây lửa bay tới đó dùng tinh thần lực quét quanh, quét qua người Chung Nhạc rồi lao vút về hướng tinh cầu phía xa.

Chung Nhạc thở phào, lập tức lại đổi hướng, chạy qua biển, hướng về Đế Lâm.

Trong Đế Lâm, Chung Nhạc cầm cái móc của Cát Tường Đăng, sắc mặt hung dữ. Cát Tường Đăng hét lên:

– Anh hùng, đừng có giết ta, ta chẳng thấy gì hết!

Khâu Cấm Nhi vẻ mặt không nỡ:

– Sư ca…

Chung Nhạc lắc đầu:

– Sư muội, nó biết quá nhiều rồi.

Cát Tường Đăng kêu lên:

– Anh hùng tha mạng, ta trên có mẹ già, dưới có..

Chung Nhạc phì cười, lắc đầu:

– Nhổ cái đầu trong bụng ngươi ra!

Cát Tường Đăng vội vàng há mồm nhổ cái đầu ra. Đầu rời khỏi, cái Cát Tường Đăng này lập tức biến thành câm, không nói được nữa.

Chung Nhạc giẫm nát cái đầu kia, thả cái đèn lồng đi. Cái Cát Tường Đăng này mơ mơ màng màng bay đi.

Chung Nhạc chùm áo lên đầu Khâu Cấm Nhi, dẫn nàng xuyên qua Đế Lâm. Nhìn ra xa thấy khe hở hư không, hắn thở phào, hạ giọng nói:

– Sư muội, chúng ta rời khỏi nơi này, lập tức sẽ rời khỏi tiểu hư không. Nếu bị hỏi thì chúng ta hãy nói chưa tới binh doanh. Tuyệt đối không được nói gì thêm.​

Đọc truyện chữ Full