TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 318 : Phân liệt (2)

Ngu Đại Trưởng lão cầm lấy Thần kiếm, ánh mắt rơi xuống trên Thụ Ấn bên hông hắn, nói:
- Khối Thụ Ấn này…

Phong Vô Kỵ sao có thể giao Thụ Ấn cho hắn, yên lặng lui ra, trong lòng thầm nghĩ:

- Ngu Trường Cơ, cho dù ngươi có ghi hận ta đi chăng nữa, thì khối Thụ Ấn này cũng không thể giao cho ngươi, ngươi cứ việc ghi hận đi. Dù sao Kiếm Môn cũng sắp sửa diệt vong rồi, có hay không có ngươi cũng chẳng có tác dụng gì…

Ánh mắt Ngu Đại Trưởng lão nhìn chằm chằm hắn một hồi, đột nhiên quay người lại, cười nói:

- Thần kiếm ở trong tay ta, hôm nay ta liền cử hành đại điển tế tự thiên địa, mời các vị làm người chứng kiến cho ta! Đường chủ Trấn Phong Đường, ngươi nhiễu loạn đại hội Thánh điện, ta sẽ trừng phạt ngươi, bãi miễn chức vị Đường chủ của ngươi, giao cho Trưởng Lão Hội với các tộc bạn đồng thời hội thẩm định tội!

Hiếu Viên lạnh lùng nói:

- Hạng người phạm thượng tác loạn bậc này, còn thẩm tội gì nữa? Nhất định phải xử tử, răn đe mọi người!

Trưởng lão Lôi Đình gật đầu, nói:

- Vì bình ổn lại cơn giận của tộc bạn, nhất định phải xử tử!

- Hiếu Viên sư tỷ an tâm một chút chớ nóng!

Ngu Đại Trưởng lão đảo mắt nhìn một vòng, trầm giọng nói:

- Các vị Trưởng lão hãy cùng ta giải phong Trấn Ấn, khu trừ lạc ấn của hắn, lại chọn ra một vị Đường chủ Trấn Phong Đường mới!

Mấy vị Trưởng lão bọn Thủy Tử Chính, Lôi Đình nhao nhao xưng vâng, tiến lên phía trước. Mà mấy vị Trưởng lão của Đào Lâm thị Đào Tâm Di, Khâu Đàn thị Khâu Trấn với Điền Phong thị Điền Chân Như, Quân Sơn thị đều trầm mặc không nói lời nào. Ngu Đại Trưởng lão khẽ nhíu mày, nhìn về phía bốn vị Trưởng lão này:

- Mấy vị đây là có ý gì?

Trưởng lão Điền Phong thị Điền Chân Như lắc đầu, nói:

- Nhật Diệu Linh Thể, nghịch khai năm luân, nhân kiệt bậc này, Kiếm Môn ta không tận lực bảo vệ đã vô cùng hổ thẹn với tông môn rồi, không ngờ lại còn muốn vì để ngoại tộc vui lòng mà xuất thủ trừng phạt hắn, khiến cho ta không hiểu!

Ngu Đại Trưởng lão lạnh lùng nói:

- Ngươi già hồ đồ rồi, tự mình từ đi chức vị Trưởng Lão Hội đi!

Trưởng lão Điền Chân Như thở dài một tiếng, lấy ra một khối Trưởng Lão Ấn, vứt trên mặt đất. Ngu Đại Trưởng lão nhìn về phía Trưởng lão Khâu Đàn thị Khâu Trấn, Trưởng lão Khâu Trấn cười ha hả, ném Trưởng Lão Ấn xuống đất, mỉm cười nói:

- Ta nhận được tin tức, nói Tiểu Hư Không Thần Thoại Bảng có thêm một vị nhân kiệt, chính là Chung Sơn thị. Nhân vật bậc này tất nhiên sẽ khiến cho Kiếm Môn ta đại phóng dị thải. Vị trí Trưởng Lão Hội này, vứt đi cũng chẳng sao! Ấn ta vứt ở chỗ này, tộc nhân Khâu Đàn thị kẻ nào dám nhặt lên, cút ra khỏi Bộ lạc Khâu Đàn cho ta!

Khóe mắt Ngu Đại Trưởng lão run rẩy, nhìn về phía Trưởng lão Đào Lâm thị Đào Tâm Di, lão thái thái vứt bỏ Trưởng Lão Ấn, lạnh lùng nói:

- Ngu Trường Cơ, tình nghĩa mấy trăm năm giữa ta và ngươi, một đao đoạn tuyệt! Nhìn xem ngươi một thân một mình cuối cùng sẽ có kết cục gì!

Ngu Đại Trưởng lão hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Trưởng lão Quân Sơn thị Quân Ngũ Mai. Quân Ngũ Mai ném Trưởng Lão Ấn xuống đất, không nói một lời. Trưởng lão Lê Sơn thị Lê Phàn Hoa chần chừ một chút. Nàng vốn dĩ là người ủng hộ Ngu Đại Trưởng lão đảm nhiệm chức vị Môn chủ, lúc này bất giác cũng có chút dao động, tiến lên một bước, nói:

- Ngu sư huynh, ta và ngươi cũng đã có mấy trăm năm giao tình, nếu hôm nay ngươi thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, hạ lệnh giết chết đám Cự bá ngoại tộc này, dùng máu và tính mạng của Cự bá ngoại tộc xây dựng lên chức vị Môn chủ, đây chính là công lao cái thế, tương lai ngươi tất nhiên lưu danh sử xanh, được đời đời trên dưới Kiếm Môn truyền xướng. Nếu ngươi vẫn nhất quyết giao Chung Sơn thị và Khâu Đàn thị cho ngoại tộc, ta chỉ sợ sau khi ngươi chết cũng phải lưng đeo tiếng xấu vạn kiếp…

Ngu Đại Trưởng lão nghe vậy, có chút tâm động, đột nhiên tỉnh ngộ lại:

- Nếu ta giữ lại bọn tiểu bối Chung Sơn thị này, tương lai khi bọn chúng trưởng thành, ta lấy gì để trấn áp bọn chúng? Tới lúc đó, ta chẳng phải là rơi vào công dã tràng, cái gì cũng không vớt được sao?

Nghĩ tới đây, hắn hừ lạnh một tiếng, nói:

- Phàn Hoa sư muội không cần nhiều lời, ý ta đã quyết, nhất định phải cấp cho bạn bè ngoại tộc một cái công đạo, trả cho bọn họ một cái công đạo!

Lê Phàn Hoa lộ ra thần sắc thất vọng, vứt bỏ Trưởng Lão Ấn, lắc đầu nói:

- Trả cho bọn họ một cái công đạo? Vậy công đạo của Kiếm Môn ta ở đâu? Ngu sư huynh, ngươi cần gì phải như vậy, ngươi đã có mỹ danh mấy trăm năm, vì sao không cố giữ gìn nó? Nếu ngươi đã giả làm người tốt, sao không giả vờ tới một khắc già chết luôn đi…

Ngu Đại Trưởng lão nhíu chặt cặp mày, ánh mắt đảo qua trên mặt các Trưởng lão năm Đại thị tộc Đào Lâm, Khâu Đàn, Lê Sơn, Quân Sơn, Điền Phong còn lại. Những Trưởng lão kia sắc mặt cực kỳ lãnh đạm, hiển nhiên cũng không có ý sẽ nhặt lên Trưởng Lão Ấn. Ngu Đại Trưởng lão tức quá hóa cười, ngữ khí thất vọng nói:

- Tình cảm mấy trăm năm, không ngờ lại không thể so với một tên tiểu bối? Các ngươi quá khiến cho ta thất vọng rồi!

Ánh mắt U lão chớp động, đột nhiên cười nói:

- Nếu bọn họ đã không muốn làm Trưởng lão nữa, không bằng để chúng ta miễn cưỡng khó khăn, làm Trưởng lão Khách khanh của Kiếm Môn các ngươi, không biết ý của Ngu Môn chủ như thế nào?

Trong lòng Ngu Đại Trưởng lão khẽ động. Hiện tại năm Đại thị tộc đã không ủng hộ hắn nữa, địa vị của hắn tràn ngập nguy cơ. Lực lượng sau lưng hắn khó có thể trấn trụ được những Thị tộc này. Nếu để cho đám ngoại tộc này vào làm Trưởng lão Khách khanh, ngược lại có thể mượn lực lượng đám ngoại tộc này, bảo trụ địa vị của chính mình.

- Được! Vậy làm phiền mấy vị rồi!

Ngu Đại Trưởng lão nhẫn tâm nói. Vẻ mặt Hoa Trân phu nhân tươi cười, cười khanh khách nói:

- Bất quá, trong Trấn Phong Đường Kiếm Môn còn trấn áp mấy vị tiền bối của Tộc ta a. Đây cũng không phải là hành động hữu hảo. Nếu chúng ta đã là Trưởng lão Khách khanh của Kiếm Môn, vậy cần phải phóng xuất các tiền bối của Tộc ta mới đúng. Không bằng hãy để cho Đường chủ Trấn Phong Đường lập công chuộc tội, dẫn chúng ta tiến về Trấn Phong Đường đi thôi!

Rất nhiều Trưởng lão, Đường chủ trong Thánh điện vạn phần thất vọng. Lão thái thái Đào Tâm Di đột nhiên đứng dậy, chống mạnh quải trượng, lạnh lùng nói:

- Ngu Trường Cơ, ngươi đây là bức chúng ta tạo phản sao?

Tuyền lão lạnh lùng nói:

- Tạo phản? Không nghe mệnh lệnh của Môn chủ ngược lại cũng thôi, không ngờ còn muốn tạo phản! Ngu Môn chủ, hãy để chúng ta giúp ngươi quét sạch đám phản tặc bên cạnh a! Sau khi quét sạch bọn họ, trên dưới Kiếm Môn một lòng, khi đó Ngu Môn chủ mới là một vị Môn chủ chân chính!

Song phương sát khí đằng đằng, tình thế hết sức căng thẳng. Sắc mặt Ngu Đại Trưởng lão âm tình bất định, trong lòng vướng mắc giãy dụa. Một lúc sau, sắc mặt hắn khôi phục lại như thường, đang định hạ lệnh, đột nhiên Chung Nhạc mở miệng, cất cao giọng nói:

- Mấy vị bình tĩnh một chút chớ nóng! Ta dẫn bọn họ đi Trấn Phong Đường là được chứ gì? Đưa Trấn Ấn cho ta!

Trong Thánh điện, đám người vẫn như cũ đang giằng co, khí thế không ngừng va chạm, mưa gió bập bùng. Phong Vô Kỵ đứng dậy, ho khan một tiếng, xuyên qua một đám khí thế, giao Trấn Ấn vào trong tay Chung Nhạc, mỉm cười nói:

- Ta cũng có thân nhân đang bị trấn áp trong Trấn Phong Đường, cũng cần phải đi một chuyến. Chung Đường chủ, mời!

Đọc truyện chữ Full