Trên một ngọn núi cao chọc tầng mây.
Hai bóng người đang ngồi chơi cờ trong đình.
“Trần tông chủ dẫn dắt mọi người vào Cô Phong chúng tôi đúng là hành động sáng suốt, có các vị cao thủ của Hổ Tiếu Tông gia nhập, Cô Phong chúng ta chắc chắn có thể xưng bá Long Quốc, không ai có thể địch lại”.
Một người đàn ông trung niên để râu dài vừa hạ cờ, vừa mỉm cười nói với người đàn ông mặt chữ điền ở đối diện.
“Độc Cô minh chủ quá khen, Hổ Tiếu Tông chúng tôi gia nhập Cô Phong cũng chỉ là nước chảy vào biển, không đáng nhắc đến! Nay Cô Phong đã là liên minh do hai mươi lăm thế tộc siêu cấp hợp thành, lực lượng thế này đừng nói là ở Long Quốc, dù là ở khắp thế giới cũng không ai sánh bằng!”, Trần Thiên Hổ cười hà hà nói, cũng hạ một quân cờ.
Độc Cô Lôi Đình vuốt râu, như đang suy nghĩ điều gì.
Lúc này, một đệ tử của Cô Phong vội vã chạy lên đỉnh núi.
“Bẩm minh chủ! Có người báo tin, Thiên Ma Đạo đã bị thần y Lâm ở Giang Thành tiêu diệt, đạo chủ Thiên Ma Đạo cũng bị thần y Lâm giết chết, xương cốt không còn!”.
Soạt!
Quân cờ trong tay Trần Thiên Hổ tuột khỏi ngón tay, ngây ra như phỗng, như đã mất hồn.
“Biết rồi, lui xuống đi”.
Độc Cô Lôi Đình phất tay, trên mặt không có biểu cảm gì.
“Vâng!”.
Người đó rời khỏi đỉnh núi.
Trần Thiên Hổ kinh ngạc: “Minh chủ, thần y Lâm ở Giang Thành thật là ghê gớm, tiêu diệt được cả Thiên Ma Đạo? Dương Hoa ở Giang Thành của cậu ta lại có được thực lực như vậy?”.
“Chuyện này tôi biết lâu rồi. Nghe nói lần này thần y Lâm tiêu diệt Thiên Ma Đạo có Long Quốc trợ trận, còn có mười mấy thế tộc bị Thiên Ma Đạo hãm hại cùng hỗ trợ! Thiên Ma Đạo đã không còn như xưa, bị tiêu diệt cũng là chuyện sớm muộn, tôi chỉ không ngờ đạo chủ Thiên Ma Đạo lại chết trong tay thần y Lâm!”.
Độc Cô Lôi Đình nhíu mày.
Ông ta từng gặp đạo chủ Thiên Ma Đạo một lần, thực lực người này thế nào đến ông ta cũng không nhìn thấu.
Đại ma đầu đáng sợ hung tàn đến thế mà lại chết trong tay Lâm Chính, đúng là không tưởng tượng nổi.
“Minh chủ, đó là thần y Lâm, chúng ta không thể không đề phòng!”.
Trần Thiên Hổ khẽ nói.
“Đề phòng?”.
Độc Cô Lôi Đình lạnh lùng nói: “Phó minh chủ Nghiêm Tàng Hải của Cô Phong chúng tôi đã chết trong tay thần y Lâm! Ông Hầu, Đại trưởng lão của chúng tôi cũng chết vì thần y Lâm! Cô Phong chúng tôi không chỉ là đề phòng cậu ta!”.
“Chẳng lẽ minh chủ muốn khai chiến với thần y Lâm?".
Trần Thiên Hổ hít sâu một hơi, không khỏi run rẩy.
Mấy năm qua, hung danh của thần y Lâm vang xa, người trong giới võ thuật ai cũng e ngại. Những người dân Long Quốc có lẽ cũng không ngờ vị Bồ Tát sống hành y tế thế, dùng y thuật giải cứu chúng sinh như thần y Lâm lại là một sát thần thực thụ trong giới võ thuật!
Thôn Dược Vương, Hồng Nhan Cốc, sơn trang Thánh Y,… có ai không bị thần y Lâm tiêu diệt?
Bây giờ lại thêm một Thiên Ma Đạo…
Người của giới võ thuật Long Quốc nhắc tới thần y Lâm là biến sắc.
“Trần tông chủ sợ rồi sao?”.
Độc Cô Lôi Đình nheo mắt lại nhìn ông ta.
“Chuyện đó… Minh chủ, ông biết đấy, con người tôi không thích chiến đấu…”, Trần Thiên Hổ cười gượng.
“Yên tâm, nếu thật sự ra tay với thần y Lâm, chúng ta sẽ có đối sách vẹn toàn. Dù gì chúng ta cũng là một liên minh, tôi phải suy xét đến lợi ích của mọi người!”, Độc Cô Lôi Đình cười nói.
“Minh chủ nói phải! Minh chủ nói phải!”.
Trần Thiên Hổ vội đáp.
“Sư phụ!”.
Một bóng người đi lên đỉnh núi, chắp tay chào Độc Cô Lôi Đình.
“Ồ? Là Nan Tuyệt à? Có chuyện gì sao?”.
Độc Cô Lôi Đình nhìn người đó, cất tiếng hỏi.
“Sư phụ, vừa nhận được tin Tử Vực đã bị phế…”.
Tiêu Nan Tuyệt khẽ nói.
Trần Thiên Hổ ngạc nhiên: “Cậu Tiêu? Cậu nói vậy là sao? Tử Vực bị phế rồi? Bị phế cái gì?”.
“Tu vi!”.
Tiêu Nan Tuyệt tái mặt, giọng nói khô khan: “Nghe người của chúng ta thông báo, ngày hôm qua thần y Lâm đã đích thân đến Tử Vực, phế bỏ toàn bộ tu vi của mấy nghìn người ở Tử Vực…”.
Vù!
Trần Thiên Hổ đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, vô cùng chấn động.
Độc Cô Lôi Đình không nói gì, nắm quân cờ, hồi lâu không hạ xuống.
“Sư phụ, nay thần y Lâm đã diệt Thiên Ma Đạo, phế Tử Vực, làm giới võ thuật Long Quốc chấn động! Người này trẻ tuổi như vậy hoàn toàn có thể tham gia đại hội, nếu hắn tham gia đại hội, sợ rằng con cũng không phải đối thủ của hắn!”.
Tiêu Nan Tuyệt chắp tay: “Xin sư phụ trợ giúp!”.
Độc Cô Lôi Đình nhìn chằm chằm Tiêu Nan Tuyệt, trong lòng sáng tỏ: “Nan Tuyệt, ta biết lòng con. Ông Hầu là bố nuôi của con, thật ra không phải con sợ đấu không lại thần y Lâm, mà là con lo rằng bọn ta bị dọa sợ bởi hành động gần đây của thần y Lâm, không định đối phó với cậu ta, vậy thì con không thể trả thù, đúng không?”.
“Chuyện đó…”.
Tiêu Nan Tuyệt ngập ngừng.
Độc Cô Lôi Đình đứng dậy, đi tới trước mặt Tiêu Nan Tuyệt, nhìn chằm chằm anh ta một lúc, sau đó tháo tấm lệnh bài ở thắt lưng đưa cho anh ta.
“Sư phụ, đây là…”.
“Con cầm lấy lệnh bài này đi đến một nơi, đến đó rồi một năm sau quay lại, đợi ngày con quay lại, mối thù của bố nuôi con sẽ do con đích thân trả!”.