TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 657: Long trời lở đất (1)

Lãng Thanh Vân ở một bên vội vàng nói:

- Quận chúa ngàn vạn lần không thể xem thường tên Chung Sơn thị này. Gã Nhân Tộc này không phải tầm thường, tài trí thông thiên. Những nơi hắn đi qua, gà chó không yên. Trên Tổ Tinh ta, chủng tộc vẫn chưa bị hắn tai họa đã không còn nhiều. Trước đây, Ma Tộc bởi vì khinh thường hắn, Thánh Tộc trưởng của Bát Bộ Thánh Tộc đều bị hắn giết chết!

Quận chúa Kim Tú còn chưa kịp nói gì, một lão giả Thông Thần Cảnh Côn Tộc bên cạnh đã cười khặc khặc, nói:

- Đó là Thần Tộc, Ma Tộc Tổ Tinh các ngươi vô năng, mới bị một tên tiểu bối nháo tới long trời lở đất như vậy. Mà Côn Tộc ta chính là thần võ anh minh, chỉ một gã Nhân Tộc nho nhỏ, còn muốn ở trước mặt đại quân chúng ta ta lật trời sao?

Một gã cường giả Chân Linh Cảnh Côn Tộc khác chống đỡ cái bụng tròn xoe, hình dáng giống như một con bọ hung, tay cầm một kiện Hồn binh hình dáng như một quả cầu phân, tràn ngập mùi hôi ngập trời, cũng cười khặc khặc nói:

- Không cần Quận chúa động thủ, một mình ta đã có thể làm thịt hắn rồi!

Quận chúa Kim Tú lắc đầu, nói:

- Không thể xem thường hắn! Kẻ này là hạng người có năng lực, thực lực vô cùng cường đại. Bất quá, như đã nói qua, Côn Tộc ta du lịch trong vũ trụ tinh không, đã gặp qua vô số chủng tộc trên từng khỏa từng khỏa Tinh cầu. Trong những chủng tộc này, Nhân Tộc chính thấp kém nhất, ti tiện nhất, không cần quá đề cao hắn. Kẻ nào cùng ta giết chết hắn?

- Ta đi!

- Ta đi!

Đám cường giả Côn Tộc nhao nhao xin đi giết giặc. Đột nhiên một con Côn Tộc phía sau mông bắn ra khói mù cuồn cuộn, mùi hôi bức người, toàn thân nhanh như thiểm điện bắn thẳng tới, bay thẳng về phía ngọn băng sơn của Chung Nhạc, cười sằng sặc:

- Giết hắn cần gì phải ngươi tranh ta cướp? Ta tới giết chết hắn!

Mà ở trên đỉnh băng sơn, Chung Nhạc lấy cây đèn đồng ra, vặn mở nắp đèn, khởi động pháp lực, từ trong cây đèn đồng lấy ra một đóa Kén hoa Thi Thần. Đóa Kén hoa Thi Thần này bị không gian dầu thắp trong cây đèn đồng ép tới chỉ còn cao hơn một trượng. Bất quá, sau khi Chung Nhạc lấy nó ra ngoài, đã không còn không gian dầu thắp trấn áp, nhất thời chỉ thấy toàn thân con quái vật nửa hoa nửa côn trùng này nhanh chóng bành trướng lên. Chung Nhạc vội vàng thả Kén hoa Thi Thần xuống, đặt lên trên người Ngưu Kim Đấu.

Ầm ầm!

Ngọn băng sơn nhất thời bị ép tới không ngừng trầm xuống, chìm vào trong lòng đất. Ngay cả Ngưu Kim Đấu cũng bị ép tới không ngừng rít gào. Mà toàn thân Kén hoa Thi Thần đã bành trướng tới kích thước hoàn thiện, thân thể khổng lồ gác trên người Ngưu Kim Đấu, cái đầu soạt một tiếng đâm vào trong lòng tuyết sơn, đầu trong đuôi ngoài. Cái đuôi của nó, đóa hoa thật lớn kia thì gác ở giữa hai sợi xúc tu của Ngưu Kim Đấu, chĩa về phía đám người Quận chúa Kim Tú. Một gã Cự bá Côn Tộc khác thì cật lực ôm lấy đóa hoa lớn này, cẩn thận điều chỉnh phương vị. Đóa hoa lớn nhanh chóng co rút lại, sau đó nở rộ ra.

Lúc này, gã Cự bá Côn Tộc cái mông phun khói kia chỉ còn cách đám người Chung Nhạc hơn mười dặm. Hắn đang định xuất thủ, đột nhiên nhìn thấy đóa hoa lớn trong bóng tối kia đang xoay tròn mở ra từng cái từng cái cánh hoa, nhất thời không khỏi ngẩn ngơ.

- Đây là… Không tốt!

Hắn vừa mới mở miệng hét lớn, còn chưa kịp phục hồi tinh thần, đóa Kén hoa Thi Thần kia đã triệt để nở rộ. Đóa hoa lớn chậm rãi xoay tròn, huyễn lệ nhiều màu. Bên trong nhụy hoa nhất thời bắn thẳng ra một đoàn quang tuyến vẫn đục, hình thành nên một đạo quang lưu khủng bố.

Đóa hoa lớn sau mông Kén hoa Thi Thần này có phương viên hơn mười dặm, cánh hoa từ trên đỉnh băng sơn thậm chí còn buông xuống tới mặt đất, có thể tưởng tượng được đạo quang lưu vẫn đục từ trong đóa hoa lớn này bắn ra rốt cuộc lớn tới mức nào.

Đạo quang lưu vẫn đục phun trào lao qua, toàn thân gã Cự bá Côn Tộc cái đuôi phun khói kia nhất thời bị bao phủ bên trong quang lưu.

Chung Nhạc phóng người bay lên, rời khỏi đỉnh băng sơn, dõi mắt nhìn lại. Chỉ thấy nhục thân gã Cự bá trong quang lưu kia cơ hồ trong nháy mắt bị phân giải, tiêu thất, tan thành mây khói.

Ngọn băng sơn ầm ầm chấn động, không ngừng đổ nát. Ngưu Kim Đấu ở bên dưới Kén hoa Thi Thần bị ép tới mức tan xương nát thịt. Lực phản chấn cường đại cũng chấn cho toàn thân gã Cự bá Côn Tộc đang điều chỉnh phương vị quang lưu Kén hoa Thi Thần kia ầm một tiếng vỡ nát.

Uy lực của Kén hoa Thi Thần quá mạnh, là nguồn động lực Côn Tộc dùng để thôi động Côn Tinh phi hành trong vũ trụ. Thời điểm nó phun ra quang lưu, thậm chí còn khiến cho mặt lưng Côn Tinh không ngừng xảy ra trận trận địa chấn. Lực phản chấn tự nhiên cũng vô cùng khủng bố.

Thực lực Ngưu Kim Đấu mặc dù mạnh mẽ, nhưng bị Chung Nhạc xem như là bệ pháo, gác Kén hoa Thi Thần lên trên người hắn, gần như toàn bộ lực phản chấn trực tiếp bị hắn thừa nhận, làm sao hắn có khả năng chịu đựng nổi?

Mà địa phương đạo quang lưu vẫn đục kia bắn tới, chính là nơi đám người Quận chúa Kim Tú đang tụ tập. Một đạo quang lưu kích thước tới hai ba mươi dặm gào thét bay tới.

- Không tốt!

Sắc mặt đám người Quận chúa Kim Tú kịch biến. Chỉ thấy đạo quang lưu vẫn đục kia gào thét bay tới, nháy mắt đã bao phủ toàn bộ bọn họ.

Sắc mặt Chung Nhạc lạnh lẽo, phiêu phù giữa không trung lẳng lặng nhìn một màn này. Chỉ thấy từng gã từng gã cường giả Côn Tộc bị đạo quang lưu vẫn đục kia đảo qua, nhục thân nhanh chóng tan rã. Cho dù là Cự bá Côn Tộc toàn thân đều là Thần Kim chú thành, nhục thân cũng đồng dạng bị tan chảy. Tầng Thần Kim bên ngoài thân thể bọn họ bị thiêu đốt biến thành giống như kim dịch vậy, ào ào chảy xuống. Ngay cả Nguyên thần ở trong quang lưu cũng không ngừng giãy dụa, cuối cùng hoàn toàn bị yên diệt.

Ông!

Đột nhiên, trong đạo quang lưu vẫn đục kia xuất hiện Ma Thần binh bạo phát uy năng, cố gắng chống đỡ đạo quang lưu. Hiển nhiên là đám cường giả Côn Tộc xuất thân danh môn gia thế quý tộc đã tế khởi Ma Thần binh chống lại cỗ trùng kích khủng bố này.

Chung Nhạc mắt lạnh nhìn lại, chỉ thấy hơn mười gã cường giả Côn Tộc đang dùng Ma Thần binh hộ thể, nhưng cũng không cách nào chống lại đạo quang lưu vẫn đục, bị đánh bay lên thật cao, trong miệng không ngừng thổ huyết, không biết bị đánh bay tới nơi nào.

Đạo quang lưu kích thước hai ba mươi dặm kia sau khi bao phủ đám Côn Tộc này, vẫn tiếp tục lao thẳng về phía sau chừng trăm dặm nữa. Những nơi nó đi qua, núi non bị bốc hơi, đại địa bị san bằng, quang trụ xé nát mặt đất, tạo thành một hạp cốc hình tròn thật lớn.

Mà ngọn băng sơn vạn trượng chống đỡ đóa Kén hoa Thi Thần kia cũng bị chấn cho vỡ nát. Đóa Kén hoa Thi Thần khổng lồ đổ rạp xuống, nụ hoa bị nhấc hướng lên không trung. Đạo quang lưu nhất thời bắn thẳng lên không trung. Ngay sau đó, nụ hoa lại rơi xuống, đạo quang lưu lại cắt xuống mặt đất, quét ngang đại địa, chấn cho quần sơn đổ rạp. Rốt cuộc, Kén hoa Thi Thần một lần nữa đập xuống mặt đất, cái đầu đâm vào trong đại địa, cái mông nhếch lên, tiếc rằng thân thể của nó quá nặng, không thể nhếch lên được bao nhiêu.

Đọc truyện chữ Full