- Trường Sinh sư huynh, nếu ngươi gặp Đế Lâm Lão Mẫu bảo nàng đề phòng Sinh Mệnh Cổ Thụ, đề phòng Đế Hậu và Nguyên Nha Thần Vương.
Hơn chục ngày sau, thần ma ở đại doanh đối diện rút đi, để lại doanh trại trống hoác, Chung Nhạc có cơ hội gặp Trường Sinh, sắc mặt ngưng trọng:
- Đế Lâm Lão Mẫu được hóa thành từ quả của Sinh Mệnh Cổ Thụ, nếu gặp phải Sinh Mệnh Cổ Thụ thì chỉ e là mất linh trí trở về cây. Nếu nàng trở lại cây, cây đến mùa xuân sẽ đâm chồi nảy lọc, hồi sinh. Nguyên Nha Thần Vương để có được Sinh Mệnh Cổ Thụ hoàn chỉnh đã mưu đồ từ lâu, chắc chắn sẽ tìm kiếm tung tích của Đế Lâm Lão Mẫu.
Trường Sinh Đế cười:
- Đế Lâm Lão Mẫu là Bàn Đào Mẫu Thụ mười vạn năm trước, đệ nhất Lục Đạo Giới biến thành phế giới, Thiên Đình tan vỡ biến thành Quy Khư, Nguyên Nha Thần Vương chắc chắn tưởng Bàn Đào Mẫu Thụ đã bị hủy diệt trong lỗ đen Quy Khư rồi.
Chung Nhạc lắc đầu:
- Nguyên Nha có một cây thánh dược tên là Họa Bích Ba Hoa. Cây thánh dược này là linh bảo, có thể tìm được tung tích của các loại bảo vật. Chưa biết chừng hắn từ lâu đã biết tung tích của Đế Lâm Lão Mẫu rồi, chỉ là không có cơ hội nên chưa đi lấy. Giờ Đại Tư Mệnh hồi sih, Sinh Mệnh Cổ Thụ cũng sắp hồi sinh, cũng tới thời cơ mà hắn cần rồi.
Trường Sinh Đế khẽ chấn động:
- Nếu hắn có loại thánh dược tìm bảo vật như vậy, cho dù ta có giấu Đế Lâm Lão Mẫu ở bất cứ đâu thì hắn cũng tìm được.
Chung Nhạc cười:
- Sư huynh yên tâm, ta đã đánh cắp được Bích Họa Ba Hoa, giờ cây thánh dược đó trong túi ta rồi.
Trường Sinh Đế sững người, dở khóc dở cười, lắc đầu nói:
- Ngươi cũng hơi to gan rồi đấy. Nếu Nguyên Nha Thần Vương đã mất Bích Họa Ba Hoa rồi thì nếu ta giấu Đế Lâm Lão Mẫu đi, không để nàng ta hiện thân thì Nguyên Nha Thần Vương chắc chắn không tìm được nàng.
Chung Nhạc yên tâm, cúi người cảm tạ. Trường Sinh Đế nói:
- Ta và ngươi vốn là một nhà, sao phải cảm ơn? Sư đệ, giờ ngươi có dùng tới Bích Họa Ba Hoa không? Nếu không thì ta muốn mượn tìm một món đồ.
Chung Nhạc lưỡng lự một chút, nói:
- Lai lịch cây thánh dược này không nhỏ, là bán sinh hoa của Nguyên Nha Thần Vương. Nguyên Nha Thần Vương biết hoa này ở trong tay ta nhưng không dám tới tìm. Nếu nằm trong tay huynh thì chỉ e hắn sẽ tới tìm huynh.
Trường Sinh Đế cười:
- Ta chỉ mượn một hai ngày rồi trả ngươi, ngươi có thể yên tâm.
Chung Nhạc lấy Bích Họa Ba Hoa ra, thánh dược thấy Trường Sinh Đế thì như gặp quỷ, đột nhiên cụp cánh hoa lại, thu hết rễ lại, cuộn lại thành một nhúm.
Trường Sinh Đế cười:
- Ta và ngươi đều là thánh dược, nhưng vận khí ta tốt hơn ngươi một chút, có linh trí, luyện thành linh hồn, có thể tu luyện, bất lão bất tử bất diệt, ngươi không phải sợ ta! Nếu vận khí ngươi tốt thì có thể như ta, cũng chưa chắc không thể thành đế, không cần phải sợ hãi như vậy.
Bích Họa Ba Hoa vẫn cuộn mình lại, Trường Sinh Đế nhìn Chung Nhạc, cười:
- Sư đệ, ta muốn nói chuyện riêng với nó.
Chung Nhạc đứng dậy rời đi:
- Đại quân của ta sắp tới, ta đi sắp xếp một chút.
Trường Sinh Đế gật đầu, khi hắn đi rồi thì phong ấn cung điện, nhìn Bích Họa Ba Hoa, cười khảy:
- Thứ ta cần không phải ngươi, ngươi hà tất phải sợ hãi? Chắc ngươi biết ta cần gì rồi, nếu ngươi ngoan ngoãn thì chủ động hiện ra, còn không ngoan thì ta sẽ hấp thụ ngươi đấy!
Họa Bích Ba La run rẩy, rễ run rẩy dãn ra, cánh hoa cũng từ từ mở ra, trên họa bích hiện ra những cảnh tượng biến hóa liên hồi.
Trường Sinh Đế nhìn chăm chăm vào họa bích, lẩm bẩm:
- Một.. hai…ba…
Cảnh tượng trên họa bích thay đổi liên tục, hắn cũng đếm liên hồi. Đến khi Chung Nhạc sắp xếp xong đại quân Phá Thiên Quan, chỉnh hợp lại Phá Thiên Quan với đại quân Trung Ương thị, Trường Sinh thị thì đã là ba ngày sau. Trường Sinh Đế cũng đếm tới hai nghìn sáu trăm bốn mươi bảy.
- Họa Bích, có những thứ ngươi tốt nhất đừng nên tùy tiện để lộ thì hơn, hiểu không?
Trường Sinh Đế mặt lạnh như băng, tối sầm mặt dặn dò Họa Bích rồi nở nụ cười, ra ngoài gặp Chung Nhạc, cảm ơn:
- Đa tạ sư đệ cho ta mượn bảo vật, ta đã tìm được thứ cần tìm rồi, sư đệ cất đi!
Chung Nhạc nhận lấy Họa Bích Ba Hoa, Tử Quang Quân Vương đi tới:
- Dịch quân, nên đi gặp Bích Lạc tiên sinh rồi.
Chung Nhạc cáo từ, nghĩ bụng:
- Trường Sinh Đế tìm thứu gì? Thần bí như vậy, lại mất nhiều thời gian như thế.
Hắn hỏi Họa Bích Ba Hoa về tung tích của cửu đại linh căn, Họa Bích Ba Hoa cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian, mà Trường Sinh Đế mất hẳn ba ngày.
Chung Nhạc lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều.
Con thuyền cổ đi vào tầng tầng không gian, lặng lẽ tiến về Thiên Đình Bích Lạc Cung, nói không lo là giả. Chung Nhạc hai lần tới Bích Lạc Cung đều chẳng có chuyện gì tốt. Một lần là cùng Tư Mệnh tới đánh cắp Lục Đạo Thiên Luân, suýt nữa đã chôn thây ở đây, lần khác là đi Thiên Hoàng Đế Đạo, lấy đi Hỏa Kỷ Hỏa Linh, cũng gây nên sóng gió không nhỏ.
Bích Lạc tiên sinh khá thần bí, là sứ giả của thế tục, nắm giữ Thiên Phạt, được người khác gọi là tiên sinh, một là tôn trọng với trời, hai là sự công nhận trí tuệ của hắn.
Hai lần này tuy nói Chung Nhạc làm rất cẩn thận, không sơ sót gì nhưng hắn cũng lo lắng không biết có để lại dấu vết gì không.
Nếu để lộ dấu vết thì hắn sẽ nguy hiểm. Trên có Bích Lạc, dưới có Thiên Ngục, bên cạnh lại có Mục Tiên Thiên và Đế Tu La, có thể nói là thiên la địa võng khó thoát kiếp nạn!
Cuối cùng cũng tới blx, Chung Nhạc cất con thuyền cổ vào trong không gian, bốn người ra khỏi thuyền, đáp xuống trước Bích Lạc Cung.
Đây dù sao cũng là Thiên Đình, phạm vi thế lực của Đế Hậu, tuy sức mạnh của Thiên Đình đã tổn thất hơn nửa nhưng vẫn không thể coi thường, nếu hành tung của họ bị bại lộ thì thậm chí không cần Đế Hậu ra tay, Thiên Đình các bộ cũng có thực lực để giữ chân họ!
Cổng Bích Lạc Cung ở ra, Bích Lạc tiên sinh đứng bên trong, cười:
- Ta đợi Tiên Thiên đạo hữu rất lâu rồi. Mời!
- Mời!
Bốn người đi vào Bích Lạc Cung, Bích Lạc tiên sinh nhìn Chung Nhạc, hàm tiếu nói:
- Dịch Quân Vương, ngươi có cố hữu đang chờ.
Chung Nhạc tim khẽ động, nhìn ra ngoài thì thấy một vị thiếu niên đứng đó, dung mạo lạ lẫm, nhưng lại có khí tức quen thuộc, cười:
- Thì ra là Huyền Cơ sư huynh. Bệ hạ, thần cáo lui.
Hắn đứng dậy đi ra ngoài.
Bích Lạc tiên sinh lại nhìn Tử Quang Quân Vương, nhàn nhã nói:
- Tử Quân, nghe nói ngươi thích cổ tịch, Bích Lạc Cung ta có Tàng Thư Viện, là thư khố trong Thiên Đình thời đại Địa Kỷ. Nếu ngươi có hứng thú thì Đế Tu La sư đệ có thể dẫn ngươi đi.
Tử Quang Quân Vương mừng rỡ, trong lòng có phần nôn nóng, hắn đã rất muốn được thấy thư khố của thời đại Địa Kỷ, nhưng vì thời đại Địa Kỷ bị hủy diệt, Thiên Đình cũng bị hủy hoại, hắn vốn tưởng thư khố này cũng đã bị hủy diệt rồi, không ngờ lại được bảo tồn trong Bích Lạc Cung.
Tử Quang Quân Vương nhìn Mục Tiên Thiên, Mục Tiên Thiên cười:
- Ngươi yên tâm, Bích Lạc tiên sinh đã biết ta tới thì sẽ không hạ thủ với ta. Hơn nữa nếu hắn đã muốn hạ thủ thì ngươi ở lại đây cũng vô ích. Ngươi muốn tới thư khố thì đi đi.
Tử Quang Quân Vương vội đứng dậy đi cùng Đế Tu La.
Bích Lạc tiên sinh ánh mắt lay động nhìn Mục Tiên Thiên, đánh giá từ trên xuống dưới, liên mồm tán thưởng:
- Đúng là cỗ đạo thân tốt, có một mặt của cường giả thời Thái Cổ Hắc Ám. Ta nghe nói thời đại Thái Cổ Hắc Ám có một vị không phân nam nữ, là Thái Cổ Thần Vương, trực tiếp tạo vật, sáng tạo Hậu Thiên sinh linh. Đến khi Lôi Trạch và Hoa Tư sinh ra mới có nam nữ, mới có phồn thực.
- Người Bích Lạc tiên sinh nói chắc là Đại Tư Mệnh.
Mục Tiên Thiên cười khanh khách:
- Đại Tư Mệnh đúng là phi nam phi nữ, không có cấu tạo thân thể nam nữ, còn ta thì khác, ta vừa là nam vừa là nữ, nam nữ đồng thể.
Bích Lạc tiên sinh nghiêm túc nói:
- Đây là Thánh Quân chi tướng! Chỉ có Thánh Quân mới có được vẻ ngoại đặc biệt này. Ngươi là Thánh Quân, là vị Tiên Thiên thần ma cuối cùng trước khi trời ra đời. Thành tựu tương lai của ngươi có thể sánh ngang Đại Tư Mệnh, còn sư tôn của ngươi cũng phải thua kém ngươi một bậc! Ngươi phải đề phòng.
Mục Tiên Thiên ánh mắt lay động, nửa cười nửa không:
- Vũ Đô Lang cũng vừa nam vừa nữ, không phải chỉ ta mới vậy. Bích Lạc tiên sinh quá khen rồi. Tiên sinh bảo ta đề phòng sư tôn, như vậy hơi quá đáng thì phải?
- Vũ Đô Lang là Tiên Thiên thần ma sinh ra từ tế tự chi lực, khi ma đạo chúng sinh tế tự hắn tưởng tượng nam nữ nhất thể, khác với ngươi. Ngươi là thiên nữ thiên tử trời sinh đất dưỡng! Hơn nữa đối phó sư tôn ngươi..
Bích Lạc tiên sinh cũng nửa cười nửa không:
- Ngươi tới tìm ta lẽ nào không phải để đối phó hắn?
Mục Tiên Thiên trầm mặc.
Bích Lạc tiên sinh nói:
- Sư tôn từng tặng ngươi một con mắt. Con mắt này vốn ở trên mi tâm của thần đạo chân thần của ngươi, bị mũi tên của Tiên Thiên Tà Đế phong ấn. Sau đó ma đạo chân thân của ngươi mó nó ra đặt ở mi tâm của mình. Rồi tới trước đây không lâu Thiên Hà đế chiến, thần đạo chân thân, ma đạo chân thân của ngươi đều bị hủy trước đế kích của Đế Minh và Đế Hậu, nhưng con mắt và mũi tên đó không bị tiêu hủy. Ngươi không đem theo con mắt và mũi tên đó, chúng không có ở mi tâm của ngươi.
Hắn nhìn chăm chăm vào Mục Tiên Thiên, khẽ nói:
- Ngươi đang đề phòng điều gì?
Mục Tiên Thiên sắc mặt sáng tối bất định.
- Ngươi đang đề phòng sau khi mình thành đế sẽ biến thành con cá được sư phụ Hắc Đế của ngươi nuôi lớn sao?
Tiếng nói của Bích Lạc tiên sinh như mang một năng lượng đặc biệt, xuyên thấu tâm linh, nói suy nghĩ của nàng qua miệng hắn:
- Đúng vậy, Hắc Đế vẫn nói mình muốn trở thành Đạo Thần, luôn bế quan không ra ngoài, muốn thoát đi cấu thân của mình nhưng vẫn luôn thiếu một bước nữa. Có lẽ hắn bồi dưỡng ngươi chính là vì thời khắc này. Sau khi ngươi thành đế sẽ thành con cá hắn muốn ăn, trợ giúp hắn vượt qua kiếp nạn cuối cùng. Ngươi đã phát hiện ra điều gì trong mắt Hắc Đế vậy, Mục Tiên Thiên?
Mục Tiên Thiên thần sắc đờ đẫn một lúc, thở dài nói:
- Con mắt đó của sư tôn ta đang trong Huyền Tẫn thánh địa của ta. Thần đạo và ma đạo chân thân của ta sau khi chiến tử đã hồi sinh trong Huyền Tẫn thánh địa, ta đã phát hiện ra một sự việc kỳ lạ.
Gương mặt xinh đẹp của nàng lộ chút sợ hãi:
- Ta phát hiện con mắt đó của sư phụ cũng đi theo, còn cả mũi tên của Tà Đế cũng tìm được Tiên Thiên Huyền Tẫn thánh địa của ta!
Tiên Thiên Huyền Tẫn thánh địa bị phát hiện khiến nàng ta cảm thấy sợ hãi, tòa thánh địa này là nơi sinh dưỡng, cũng là tử huyệt của nàng, muốn giết nàng ta thì phá nơi này trước!
Bất cứ một Tiên Thiên thần ma được trời đất sinh ra đều phải giấu Tiên Thiên thánh địa của mình đi, không được để đối thủ tìm được.
- Đây không phải tất cả lý do ta tìm ngươi.
Mục Tiên Thiên hít sâu một hơi, ngực phập phồng lên xuống, thần sắc trở lại sự bình tĩnh:
- Khoảnh khắc ma đạo chân thân ta tử vong, ta thấy bên trong con mắt của sư tôn ta có một thứ đáng sợ!