TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1865: Thánh dược

- Hồi sinh Sinh Mệnh Cổ Thụ?

Đế Hậu nương nương tim đập thình thịch, giờ Sinh Mệnh Cổ Thụ vẫn ở trạng thái khô héo mà đã có uy năng lớn như vậy, nếu hồi sinh trở thành linh căn có thể nắm giữ tính mạng của mọi thần ma thì uy năng sẽ khủng bố tới mức nào?

Nhưng trong lòng nàng ta vẫn có chút mất mát, Nguyên Nha Thần Vương nếu hồi sinh Sinh Mệnh Cổ Thụ thì Sinh Mệnh Cổ Thụ sẽ trở thành của Nguyên Nha Thần Vương, không phải bảo vật của nàng ta nữa.

Từ đó nàng ta sẽ mất đi một chỗ dựa.

Nhưng so với sự bảo vệ của Nguyên Nha Thần Vương, mất đi Sinh Mệnh Cổ Thụ cũng không có gì to tát. Có Nguyên Nha Thần Vương bảo vệ, đế vị vững chắc, giang sơn vững bền, cho dù là Mục Tiên Thiên thì cũng là loại tép riu!

Mục tiêu của nàng ta chính là đế vị, nếu đế vị vững chắc thì không có Sinh Mệnh Cổ Thụ có sao đâu?

Vân Quyển Thư, Mặc Ẩn và Thiên Tơ cũng trố mắt, không thể ngờ tới có cảnh tượng trước mắt, sư tôn của Đế Hậu, một vị Thái Cổ Thần Vương đã bắt đầu nhúng tay vào trận đế tranh rồi!

Nếu cường giả gần với Đạo Thần như Thái Cổ Thần Vương nhúng tay vào đế tranh thì mọi khả năng trước kia họ suy đoán ra, cái gì mà thiên khiển thiên phạt, cái gi mà vương triều sụp đổ, tất cả đều bỏ đi hết!

Khí vận gì đó, nhân quả gì đó, luân hồi gì đó, trước sức mạnh tuyệt đối của Thái Cổ Thần Vương thì đều không đáng nhắc tới!

Trí tuệ của ba người họ, khả năng dẫn binh của Chung Nhạc, tất cả nỗ lực của họ, trước mặt Thái Cổ Thần Vương thì đều sẽ thành trò cười!

Kể cả Mục Tiên Thiên, cả Trường Sinh Đế, Ương Tôn Đế, tất cả đều là vô dụng!

Sức mạnh của Thái Cổ Thần Vương thực sự quá lớn, lớn tới mức không thể địch lại, lớn tới mức có thể nghịch chuyển thiên khiển, bỏ qua thiên phạt!

Bích Lạc Cung ở trong Thiên Đình, Bích Lạc tiên sinh cũng biết rõ Sinh Mệnh Cổ Thụ bị Đế Hậu nương nương lấy đi, tại sao không dám đòi Đế Hậu?

Chính là vì hắn biết sau lưng Đế Hậu nương nương là một vị Thái Cổ Thần Vương!

- Sự tham dự của Thái Cổ Thần Vương chính là biến số lớn nhất. Dịch Quân Vương căn bản không biết mình sẽ phải đối diện với điều gì trong trận đế tranh này!

Phá Thiên Quan, Chung Nhạc, Ương Tôn Đế, Trường Sinh Đế bọn họ cuối cùng cũng đón thần ma chân thân của Mục Tiên Thiên, không lâu sau mẫu thể của Mục Tiên Thiên trở về, ba vị Mục Tiên Thiên, thần, ma, mẫu thể tề tựu!

Chung Nhạc quan sát ba vị Mục Tiên Thiên, trong đầu bỗng sinh ra một suy nghĩ cổ quái, ba vị Mục Tiên Thiên này đều là Mục Tiên Thiên, nhưng tính tình thì mỗi người mỗi khác. Tuy đều vô cùng gian xảo nhưng ma đạo Mục Tiên Thiên bạo liệt, thần tính Mục Tiên Thiên chu đáo, mẫu thể Mục Tiên Thiên trung dung. Tính cách họ khác nhau, lẽ nào lại không đánh nhau?

Nếu hợp thể thì ai mới là Mục Tiên Thiên thật sự?

Nếu hợp thể Mục Tiên Thiên là nam hay nữ?

- Hơn nữa, hinh thái này của Mục Tiên Thiên hình như là Thần Ma Thái Cực tự nhiên.

Chung Nhạc càng thêm tò mò về Tiên Thiên Huyền Tẫn Thánh Địa. Hắn chưa từng thấy nó nhưng từ hình thái của ba vị Mục Tiên Thiên thì thánh địa này có lẽ là hình thái Thần Ma Thái Cực, ngầm chứa đạo lý của vũ trụ cổ xưa!

Chẳng trách Tử Quang Quân Vương lại trung thành với hắn như vậy. Hình thái tự nhiên của vũ trụ cổ chính là một bức Thầm Ma Thái Cực Đồ, được sinh ra từ thánh địa như vậy đương nhiên sẽ là chúa tể của trời đất, là thần vương vô địch!

Vị tối cường giả của vũ trụ hiện nay ngoài Đạo Thần ra như Hắc Đế, trọng dụng Mục Tiên Thiên như vậy cũng là đương nhiên.

- Mắt của Hắc Đế hình như chưa mở, có phần cổ quái!

Chung Nhạc nhìn mi tâm của ma đạo Mục Tiên Thiên, ở đó có con mắt của Hắc Đế. Hồi đó là Huyền Kỳ Nhị Tẩu chế tạo Tà Đế Thần Tiễn, chứa đại đạo của Tà Đế, dùngt hần tiễn phong ấn con mắt của Hắc Đế lại.

Theo thời gian mà suy đoán thì có lẽ Tà Đế Thần Tiễn bị luyện hóa rồi. Nhưng lạ là con mắt Hắc Đế này vẫn chưa mở ra.

- Dịch khanh, Tử khanh, chư vị đạo hữu.

Ba vị Mục Tiên Thiên ngồi xuống, mẫu thể ngồi ở giữa, ở vị trí đầu tiên, thần ma chân thân ngồi hai bên, ở dưới là Ương Tôn Đế và Trường Sinh Đế, tiếp đó là Tử Quang Quân Vương và Chung Nhạc, dưới nữa là Thần Vũ Uy Vương, Thái Phùng, Lung Điệt và tướng lĩnh đứng đầu các tộc.

Mẫu thể Mục Tiên Thiên nhìn quanh một vòng, dừng lại ở Chung Nhạc và Tử Quang Quân Vương, cười:

- Chư quân vất vả rồi. Dịch quân anh dũng giết chết Thanh Hà Đế, loại bỏ một vị đại đế, lập đại công, cũng là loại bỏ cho chúng ta một cường địch.

Chung Nhạc cúi người:

- Nếu không phải có Vũ Uy Vương, Thái Phùng sư huynh hợp lực thì ta đã bị Thanh Hà Đế kích sát rồi. Công lao của họ là nhiều. Hơn nữa, Thanh Hà Đế cũng không phải chết trong tay ta, mà là bị Đế Hậu giết.

Mục Tiên Thiên ngạc nhiên, cười:

- Đúng là chuyện lạ.

Tử Quang Quân Vương cười:

- Đó là Dịch quân cố tình làm vậy, cố tình không hạ sát thủ với Thanh Hà Đế mà để lại cho hắn một chút sinh cơ. Thanh Hà Đế vì muốn có cơ hội sống, hoặc đi theo chúng ta, hoặc để Đế Hậu dùng Sinh Mệnh Cổ Thụ đổi lại mạng hắn. Đương nhiên Đế Hậu sẽ không chịu từ bỏ Sinh Mệnh Cổ Thụ vì thế Thanh Hà Đế bị buộc có ý đầu hàng chúng ta, thế là bị Đế Hậu giết. Dịch quân làm vậy có thể khiến quân thần Thiên Đình bị chia rẽ. Giờ khí vận Thiên Đình cũng suy bại, đã tới gần với sự diệt vong rồi.

Chung Nhạc nhìn hắn, trong lòng cảm thán, Tử Quang Quân Vương đúng là con sâu trong bụng hắn, nắm rõ mọi suy nghĩ của hắn.

Trí giả như vậy, nếu là kẻ địch thì cũng khiến hắn đau đầu.

Tát cả tướng lĩnh có mắt đều hiểu ra, nhìn Chung Nhạc đầy khâm phục. Thần Vũ Uy Vương cười:

- Ta vốn có chút không phục Dịch tiên sinh, nhưng giờ thì hoàn toàn phục rồi. Không những phục vũ lực của ngươi mà cũng phục cả mưu trí của ngươi! Tiên sinh, ta là kẻ thô lỗ, chỉ biết chém giết trên chiến trường, trước kia có đắc tội, mong tiên sinh nhận một lạy của ta coi như tạ tội!

Hắn đứng dậy cúi người một cái, Chung Nhạc vội đứng dậy đưa tay ra đỡ, cười:

- Ta cũng vô cùng khâm phục Vũ Uy Vương. Vũ Uy Vương đại nghĩa, trung thành với bệ hạ, trên chiến trường hợp lực chống địch, dốc hết công sức, cho dù từng có bất hòa với ta nhưng cũng toàn lực giúp ta trừ bỏ Thanh Hà Đế. Vũ Uy Vương cũng không có tư tâm tạp niệm, thực khiến ta khâm phục!

Thần Vũ Uy Vương cười ha hả.

Mục Tiên Thiên cũng cười:

- Vũ Uy Vương từ lâu đã là giao tâm của ta, giao tình thâm hậy, hắn biết rõ ta, ta cũng vô cùng tin tưởng hắn. Các ngươi có thể hòa giải thành bằng hữu ta rất vui.

Ương Tôn Đế nghiêng người nói:

- Bệ hạ, Đế Hậu nương nương có Sinh Mệnh Cổ Thụ, cây cổ thụ này tuy đã chết khô nhưng uy lực rất không tầm thường, Trường Sinh huynh cũng bị trọng thương. Giờ bệ hạ có thực lực để đối phó với nó không?

Hắn đánh giá ba chân thân của Mục Tiên Thiên, có chút thất vọng. Thần đạo chân thân của Mục Tiên Thiên vẫn là Đế Quân, tuy không thuộc đế cấp nhưng dù sao cũng vẫn không phải đế.

Ma đạo chân thân của Mục Tiên Thiên tuy là đế nhưng vẫn không đủ để đối kháng với Sinh Mệnh Cổ Thụ. Trong ba chân thân thì mẫu thể bị hạn chế bởi cảnh giới của thần đạo chân thân, vẫn là Đế Quân.

Hơn nữa thần đạo và ma đạo chân thân của Mục Tiên Thiên đều đã từng chết một lần, giờ thực lực vẫn chưa hồi phục trạng thái đỉnh phong.

Mục Tiên Thiên lắc đầu:

- Không.

Ương Tôn Đế và Trường Sinh Đế lộ vẻ thất vọng, văn võ chư tướng trong điện trong lòng lạnh toát. Mục Tiên Thiên cười:

- Chư vị yên tâm, tuy ta không thể nhưng không có nghĩa là sư tôn ta không thể.

Trường Sinh Đế chấn động, kêu lên thất thanh:

- Tiên Thiên Hắc Đế chuẩn bị ra tay rồi sao?

Mục Tiên Thiên ánh mắt lay động, cười:

- Ta là đệ tử của sư tôn, giờ vinh đăng đại bảo chi vị, đương nhiên sư tôn sẽ ra tay giúp đỡ. Sư tôn nói đế tranh lần này liên quan không ít, có lẽ sẽ có sự việc bất ngờ xảy ra.

Nàng ta dừng một chút, nói:

- Lần này tuy là sự tranh đấu giữa ta và Đế Hậu nhưng thực tế là sự đấu đá ngấm ngầm giữa các Thái Cổ Thần Vương. Đế Minh là đệ tử Tà Đế, Dương Hầu là đệ tử Ma Đế, Tiên Thiên Thần Đế muốn để đồ đệ của mình cũng tranh đoạt đế vị nhưng bị Kim Ô Thần Đế đẩy xuống. Kim Thiên Đế lại là đệ tử Phượng Thiên Nguyên Quân, còn Đế Hậu là đệ tử của Nguyên Nha Thần Vương.

Mọi người căng thẳng, đằng sau các vị đế này đều có các vị Thái Cổ Thần Vương chống lưng chẳng trách mà dám tranh giành đế vị.

- Vốn dĩ, Bích Lạc Cung cũng định cho sứ đồ của Thiên tham gia trận đế tranh này, nhưng bị mấy vị Thái Cổ Thần Vương đàn áp, giờ chỉ còn lại ta và Đế Hậu.

Mục Tiên Thiên cười:

- Sư tôn cho ta biết, Nguyên Nha trước giờ là kẻ nhỏ nhen, không muốn thua bát cứ ai, chắc chắn sẽ nhúng ta vào. Hơn nữa đế tranh lần này còn có một tầng can hệ khác, hắn không thể không nhúng tay vào.

Trường Sinh Đế và Ương Tôn Đế tim đều đập loạn, Ương Tôn Đế định thần lại, nói:

- Hắc Đế tiền bối định đích thân giáng lâm, đối phó Nguyên Nha Thần Vương?

Mục Tiên Thiên lắc đầu:

- Sư tôn ta cũng có lo lắng, chắc không đích thân tới để tránh bị mai phục. Ngài muốn đánh giá thời thế, nếu có cơ hội thì sẽ đích thân giáng lâm, nếu không thì sẽ tương trợ từ xa. Các ngươi cứ yên tâm!

Nàng ta cười mỉm:

- Thế gian này sư tôn ta đã không còn địch thủ nữa rồi.

Trường Sinh Đế và Ương Tôn Đế đều cảm thán không thôi.

Chung Nhạc sắc mắt không thay đổi nhưng trong lòng thì nổi sóng, Hắc Đế đã không còn địch thủ nữa rồi?

Vậy không phải nghĩa là Hắc Đế tự nhận hắn đã vượt qua Đại Tư Mệnh và Thiên hiện giờ sao?

Xem ra, hắn đã rất gần với cảnh giới Đạo Thần, gần với mức độ cảm thấy mình là vô địch rồi!

Còn Nguyên Nha Thần Vương cũng sẽ nhúng tay vào việc này, đúng là khiến hắn bất ngờ. Một vị Thái Cổ Thần Vương trực tiếp tham chiến chắc chắn sẽ dẫn tới biến cục không thể dự đoán rước, thậm chí có thể ảnh hưởng tới kết cục hắn đã nhận định!

Trước kia Chung Nhạc cho rằng kết cục của đế chiến đã định nhưng giờ thì không còn chắc nữa.

Nhưng nhìn Mục Tiên Thiên đầy tự tin như vậy rõ ràng cho rằng cho dù Nguyên Nha Thần Vương có nhúng tay vào thì cũng không thể thay đổi chiến cục, khiến hắn không khỏi có hoài nghi.

- Bãi triều.

Mục Tiên Thiên đứng dậy, mỉm cười:

- Mười ngày nữa, tấn công Thiên Đình!

Mọi người lui ra khỏi cung điện.

- Tử khanh, ngươi ở lại.

Mục Tiên Thiên cười nói.

Tử Quang Quân Vương vội dừng bước.

- Tử khanh, ngươi vẫn chưa đột phá, chưa mở Trí Tuệ Bí Cảnh sao?

Mục Tiên Thiên đánh giá hắn một lượt, khó hiểu:

- Lần trước ta tặng ngươi thánh dược, chắc đủ cho ngươi tu thành bí cảnh thứ bảy, luyện thành Trí Tuệ Luân rồi chứ.

Tử Quang Quân Vương cúi người:

- Cây thánh dược đó không biết sao lại mất rồi, vì thế thần hạ chưa dùng nó, chưa đột phá được.

- Thì ra vậy, kẻ đánh cắp thánh dược của ngươi là một vị đế. Chỉ có đế cấp mới có thể tìm kiếm trong nguyên thần bí cảnh của ngươi lặng lẽ như vậy.

Mục Tiên Thiên trầm ngâm, không hỏi thánh dược bị đánh cắp thế nào, cười:

- Chỉ là một cây thánh dược, ta tặng ngươi cây khác là được.

Nói rồi nàng ta lấy ra một cây thánh dược từ trong nguyên thần bí cảnh.

Đọc truyện chữ Full