TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1891: Khởi Nguyên Chi Địa (1)

Tân Hỏa đau khổ suy tư, hồi ức lại tình hình chính mình nhìn thấy tại một khắc sinh ra kia:

- Chờ một chút! Lúc đó hỏa quang ta chiếu rọi, quả thật đã có vài thứ bị hỏa quang rọi sáng, còn có chút đồ vật vẫn còn sống… Những đồ vật vô cùng kỳ quái… Bất quá, khi đó ta ngây ngô đần độn, hỏa quang chiếu rọi không xa… Lúc đó ta ở trên cây đèn, Đại Toại cầm theo cây đèn, có vài thứ muốn nhào tới, lại bị Đại Toại dùng ta bức lui những thứ kia, sau đó chúng ta đi ra ngoài…

Hắn kêu lên:

- Kỳ quái! Kỳ quái! Trí nhớ rất mơ hồ, ánh đèn của ta ở nơi đó chiếu rọi cũng không xa lắm!

- Sau đó thì sao?

Chung Nhạc vội vàng hỏi:

- Sau khi các ngươi đi ra khỏi nơi đó, ngươi đã nhìn thấy được cái gì?

Tân Hỏa tiếp tục vắt óc suy nghĩ, hồi tưởng lại cảnh tượng chính mình nhìn thấy lúc vừa mới xuất thế, nói:

- Là một mảnh Tinh vực nào đó trong Vũ trụ Cổ lão! Bất quá, tinh tú ở nơi đó cực kỳ cổ lão, quá cổ lão rồi! Đại Toại nói có chút tinh tú đã thành tinh, còn có thể đối thoại với hắn. Đám tinh tú cổ lão kia còn có một loại ngôn ngữ gọi là Tinh ngữ, là công cụ giao lưu giữa bọn họ!

- Tinh cầu thành tinh, đã có được sinh mệnh? Hơn nữa còn khai phá ra ngôn ngữ, có thể giao lưu lẫn nhau sao?

Chung Nhạc nhất thời kinh ngạc. Đây là chỗ nào trong Vũ trụ Cổ lão? Hắn đối với Vũ trụ Cổ lão vẫn còn vô cùng xa lạ, đối với nơi này cũng không quá hiểu rõ. Trong Vũ trụ Cổ lão vẫn còn có rất nhiều bí mật chưa bị hắn phát hiện.

Chẳng lẽ những Tinh cầu kia đã có linh hồn, đã sống lại, bọn chúng đã thành lập ra một cái Văn minh?

- Nếu là như vậy, trong Vũ trụ Cổ lão hẳn là có dấu vết của những Tinh cầu sinh mệnh thể này, hẳn là đã bị những người khác phát hiện ra!

Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, gọi Phù Kỳ Chi tới, tra hỏi một phen. Nhân Tộc của Tinh Hồng Bảo thường xuyên dạo chơi trong vũ trụ, nếu có vết tích hoạt động của những Tinh cầu sinh mệnh thể này, bọn họ hẳn là sẽ có tin tức.

- Tinh cầu sinh mệnh thể?

Phù Kỳ Chi cũng vô cùng ngạc nhiên, lắc đầu nói:

- Ta chưa từng gặp qua bao giờ! Tinh cầu cũng có thể trở thành sinh linh sao?

- Nhân Tộc của Tinh Hồng Bảo du lịch nhiều nơi trong Vũ trụ Cổ lão, cũng chưa từng gặp được Tinh cầu sinh mệnh thể sao?

Chung Nhạc khẽ nhíu mày, gọi Táng Linh Thần Vương tới, tra hỏi một phen. Ý chí của Táng Linh Thần Vương và Táng Địa Thần Vương dung hợp với nhau, trong đó có cả ký ức của Táng Địa Thần Vương. Trí nhớ của hắn cực kỳ cổ lão, hẳn là có thể truy ngược tới thời kỳ sinh linh Hậu Thiên đầu tiên sinh ra.

Đây chính là lịch sử vô cùng cổ lão.

- Tinh cầu sinh mệnh thể?

Thần sắc Táng Linh Thần Vương khẽ động, nói:

- Ta đã từng gặp qua! Bất quá, bọn họ đã diệt tuyệt trong giai đoạn loạn lạc giữa Thời đại Hỏa Kỷ và Thời đại Địa Kỷ kia rồi. Bọn họ được xưng là Tinh Tộc, đã bị một tôn Thần Vương Thái Cổ tiêu diệt. Tôn Thần Vương Thái Cổ kia đã thôn phệ toàn bộ Tinh Tộc, dùng Tinh hạch của bọn họ để luyện chế một kiện bảo vật cường đại. Sao Chủ công lại muốn tìm Tinh Tộc?

- Đã diệt tuyệt rồi?

Chung Nhạc nhất thời ngẩn ngơ, trong lòng có chút thất vọng. Đám Tinh Tộc kia vậy mà đã bị diệt tuyệt trong thời kỳ động loạn.

- Nếu Tinh Tộc là một chủng tộc, vậy hẳn là có lãnh địa của bọn họ a?

Trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một tia hy vọng, hỏi:

- Ngươi có biết lãnh địa của Tinh Tộc ở nơi nào không?

- Lãnh địa của Tinh Tộc chính là ở địa phương khởi nguyên của vũ trụ, được gọi là Vũ Trụ Khởi Nguyên Chi Địa, cũng chính là…

Táng Linh Thần Vương tế khởi một bức Tinh đồ, quan sát trong chốc lát, chỉ vào một phiến Tinh vực nào đó trong Tinh đồ, nói:

- Chính là nơi này!

- Vũ Trụ Khởi Nguyên Chi Địa?

Chung Nhạc nhìn về phía địa phương kia, chỉ thấy nơi đó là phía dưới Thần Thành thứ chín. Trước đây chính mình không chỉ một lần đi ngang qua nơi đó. Đứng ở Thần Thành thứ chín nhìn ra ngoại giới, hết thảy mọi thứ đều trở nên vô cùng kỳ diệu. Thần Thành thứ chín phảng phất như đứng sừng sững tại tâm điểm của vũ trụ, hết thảy tinh tú đều xoay tròn quanh tòa Thần thành này.

Hơn nữa, từ Thần Thành thứ chín nhìn về phía vũ trụ, vũ trụ phảng phất như còn ở tại một khắc vừa mới sinh ra kia. Vô số tinh tú do Vũ Trụ Nguyên Dịch đại bạo tạc hình thành đang nhanh chóng bay ra xa.

Đứng ở trong Thần thành thứ chín, thời gian phảng phất như vĩnh hằng đình trệ tại một khắc vũ trụ sơ khai kia, thể hiện sự thần kỳ của tạo hóa.

Căn cứ theo Tinh đồ miêu tả, phía dưới Thần Thành thứ chín là một mảnh Tinh vực cổ lão nhất, thời điểm vũ trụ vừa mới mở ra, chính là nhóm tinh thể đầu tiên sinh ra.

- Lẽ nào nơi đó còn có Vũ Trụ Nguyên Dịch? Đại Toại đã tìm được Vũ Trụ Nguyên Dịch từ nơi đó, dùng nó sáng tạo ra Tân Hỏa sao?

Chung Nhạc đột nhiên ngẩn người, nghĩ tới Đại Tư Mệnh và Tinh vực Tử Vi.

Năm xưa, Đại Tư Mệnh tụ tập những Thần Vương Thái Cổ cường đại nhất lúc đó, tế khởi gốc Linh căn thứ hai Thế Giới Hoa tại Thần Thành thứ chín, diễn biến thành Tinh vực Tử Vi.

Như vậy, sợi rễ Thế Giới Hoa hẳn là cắm rễ trong phiến Tinh vực cổ lão phía dưới Thần thành thứ chín kia.

Vì sao Đại Tư Mệnh và Đại Toại, hai vị tồn tại có thể xưng là Đại này đều tuyển chọn phiến Tinh vực này?

- Nhất định phải đi địa phương này nhìn một lần!

Chung Nhạc hăng hái bừng bừng, đột nhiên tỉnh ngộ lại, nhìn về phía Táng Linh Thần Vương, lộ ra thần sắc hồ nghi, hỏi:

- Táng Linh đạo huynh, ngươi thân là Thần Vương Viễn Cổ và Thần Vương Thái Cổ, sao lại chưa từng thăm dò qua phiến Tinh vực này? Cho dù ngươi chưa từng thăm dò qua, thì Táng Địa Thần Vương hẳn là cũng đã từng đi qua a? Những Thần Vương Thái Cổ khác hẳn là cũng từng đi qua nơi này rồi a?

Táng Linh Thần Vương sưu tầm ký ức của Táng Địa Thần Vương, một lát sau mới nói:

- Táng Địa Thần Vương đã từng đi qua nơi đó, phát hiện được một chút hiện tượng kỳ quái, nhưng hắn cũng không có đi vào, bởi vì nơi đó quá nguy hiểm, vì vậy đã quay trở lại!

- Quá nguy hiểm?

Chung Nhạc thoáng ngẩn người. Địa phương mà ngay cả Thần Vương Thái Cổ cũng cảm thấy nguy hiểm, trong Vũ Trụ Khởi Nguyên Chi Địa này rốt cuộc tồn tại những thứ gì?

- Nơi đó là thế giới đạo pháp không tồn!

Trong mắt Táng Linh Thần Vương lộ thần sắc sợ hãi, rùng mình một cái:

Đọc truyện chữ Full