TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1996: Rồng thứ hai

- Có lẽ ta có thể liên lạc được với Hậu Thổ nương nương.

Thần Hậu nương nương trầm ngâm một lúc, quả quyết nói:

- Ta đích thân tự tế tự ta, truyền đạt ý niệm của ta cho nàng ta. Chắc chắn nàng ta có thể cảm ứng được ý niệm mạnh mẽ của ta, sẽ phải hồi đáp!

Lôi Trạch Cổ Thần mắt sáng lên, vỗ tay nói:

- Cách hay!

Cổ thần đích thân tế tự, tế tự chi lực vô cùng cường đại, hơn nữa quan trọng hơn là với Đạo Thần thì tế tự chi lực là tạp chất đáng sợ, sẽ gây ô nhiễm đạo của bản thân. Tế tự chi lực lớn như vậy tràn tới, Hậu Thổ nương nương cho dù không có tap niệm khác thì cũng sẽ bị quấy nhiễu. Nàng ta không chiến thắng được, chắc chắn sẽ hồi đáp Thần Hậu nương nương.

Chỉ cần có hồi đáp, chưa biết chừng Thần Hậu nương nương có thể lấy lại Đạo Trúc, ứng phó với cục diện hiện tại.

Lôi Trạch Cổ Thần cười:

- Cạm bẫy Đạo Thần dù sao cũng chỉ là suy đoán của Đại Tư Mệnh, tình hình cụ thể của Đạo Thần như thế nào Đại Tư Mệnh cũng không thể nào hiểu rõ được. Ta cũng tế tự bản thân xem chân tướng thế nào!

Hai vị cổ thần dựng lên tế đàn, tự tế tự bản thân, sức mạnh của Thái Cổ Thần Vương họ lớn như thế nào, tinh thần khủng bố tới mức nào?

Hai tòa tế đàn gần như đạo hóa, tế tự chi lực mãnh liệt bùng phát tự hỏa diệm, ra cả bên ngoài Tử Vi, oanh kích vào Đạo Giới!

Từ xa nhìn, tế tự chi lực giống như quang trụ, khuấy động phong vân, tinh tú, tạo nên hai vòng xoáy khổng lồ không ngừng xoay chuyển!

Một lúc lâu sau, hai vị cổ thần dừng tế tự, ai cũng hoang mang nhìn nhau.

- Thì ra là vậy.

Lôi Trạch Cổ Thần không nói gì thêm, chỉ nói:

- Nương nương, ta về đây.

Thần Hậu nương nương đứng dậy tiễn.

Hai vị thần vương tạm biệt, Thần Hậu nương nương vẻ mặt lo lắng, nói nhỏ:

- Thì ra là vậy…

Nàng ta chưa bớt vẻ âu sầu, thở dài rồi tìm Chung Hiếu Văn, chỉ thấy cậu nhóc này khổ tu hai năm rồi vẫn chưa tu thành luyện khí sĩ, không khỏi tức giận:

- Hiếu Văn thị, ngươi bị cha Chung Sơn thị của ngươi lừa rồi. Hắn cho ngươi tu hồn, ngươi sẽ không tu được thành cái gì đâu. Giờ ngươi mười sáu tuổi, nếu không tu thành luyện khí sĩ thì chỉ ra sẽ bỏ qua mất thời gian tốt nhất để củng cố căn cơ. Chi bằng ta cầu cơ duyên cho ngươi, cho ngươi quan tưởng thiên địa linh căn, dùng linh căn làm linh!

Chung Hiếu Văn lắc đầu:

- Nương nương, cha ta cũng có thiên địa linh căn, nếu ta muốn trở thành luyện khí sĩ bình thường thì thành lâu rồi, cũng không cần phải đợi tới giờ. Ta đã chọn con đường này thì sẽ tiếp tục đi. Ta cảm thấy đã rất gần với luyện khí sĩ rồi.

- Cũng tính cách quật cường giống cha ngươi!

Thần Hậu nương nương dở khóc dở cười:

- Cha ngươi cũng không phải bắt đầu là chỉ luyện hồn phách. Ban đầu hắn cũng tu luyện linh, hơn nữa còn là Nhật Nguyệt Song Linh, sau đó mới luyện đi Nhật Nguyệt Song Linh, chỉ tu hồn phách. Hắn yêu cầu ngươi quá cao rồi. Ta cho ngươi thêm một năm, nếu ngươi không dựa vào hồn phách tu thành luyện khí sĩ được thì ta mượn Tiên Thiên Quả Thụ cho ngươi, ngươi quan tưởng Tiên Thiên Quả Thụ, dùng linh căn tu thành luyện khí sĩ! Ta làm chủ cho ngươi!

Con thuyền cổ tới gần Thiên Đình, ánh mắt Chung Nhạc lay động, từ xa nhìn Thiên Đình, thấy khí vận Thiên Đình thịnh vượng, hà quang vạn đạo, chiếu rọi tinh không, thần thánh phi phàm.

Đế Tinh cũng sáng loáng dưới sự chiếu rọi của ánh sáng từ Thiên Đình, vô số nhật nguyệt vây quanh Đế Tinh, vô cùng rực rỡ.

Trog Lăng Tiêu Bảo Điện, Mục Tiên Thiên đột nhiên có cảm giác, ra ngoài nhìn về hướng con thuyền cổ, chỉ là khoảng cách quá xa nên không nhìn rõ.

- Thiên thừa tướng, là ngươi sao? Ngươi lại nhăm nhe giang sơn và bảo tọa của trẫm sao?

Nàng ta chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói:

- Trẫm đã thành đế rồi, tam thể thành đế, tam thể hợp nhất, có thể điều tiết chiến tranh giữa thần ma của vũ trụ cổ, cũng không cần ngươi ở lại vũ trụ cổ nữa. Ngươi vô dụng rồi, trẫm mới là chúa tế của thiên địa này.

Con thuyền cổ rời khỏi Đế Tinh, trên mũi thuyền, khí tức Chung Nhạc bùng phát, tu vi trong cơ thể áp chế không nổi sự tăng vọt này, lục đạo chuyển động, các động thiên lớn nhỏ bất giác chuyển biến sang chư thiên!

Chung Nhạc không phát giác ra, mặc cho tu vi tăng lên, ánh mắt hắn vẫn nhìn về Thiên Đình, về Đế Tinh.

- Mục Tiên Thiên, ta và ngươi thật sự phải gặp nhau trong trận chiến sinh tử sao? Đao của ta đã đủ sắc, đợi tiễn bệ hạ lên đường…

Khí tức của hắn càng thêm khủng bố, đại đạo bùng nổ, dẫn động thiên địa đại đạo trong thiên địa phát nổ theo, vô vàn đạo ánh sáng vắt ngang bầu trời, thậm chí ngay cả Thiên Đình cũng có đại đạo hiện lên!

Hắn đang thành tựu Đế Quân.

Hắn quá mạnh rồi, lĩnh ngộ về đạo cũng rất sâu sắc rồi, đến mức khi thành tựu Đế Quân lại xuất hiện dấu hiệu thành đế. Loại dấu hiệu lạ này khiến Thiên Đình chấn động, vô số thần nhân đồng loạt nhìn về phía có Chung Nhạc vô cùng hoang mang.

- Bệ hạ, dị tượng này lẽ nào lại có ai đó thành đế?

Các văn võ đại thần ào tới, một vị Đế Quân kêu lên:

- Khí tức khủng bố như vậy, vị đế này lai lịch không nhỏ!

Mục Tiên Thiên lắc đầu:

- Không phải thành đế, là thành Đế Quân. Đó là Thiên thừa tướng, hắn phóng khí thế, là đang khoe khoang uy năng với trẫm.

Văn võ toàn triều chấn kinh, nhìn nhau, không dám nói gì.

Ánh mắt Mục Tiên Thiên càng ngày càng sáng, ánh mắt dường như đã bắt được vị trí của Chung Nhạc, nhìn được hắn rõ ràng.

- Thiên thừa tướng, ngươi vẫn nhẫn nhịn được sao? Trẫm không nhẫn nhịn được nữa rồi!

Con thuyền cổ rời đi, tới Phục Tương Quan, Chung Nhạc bùng phát khí thế, oanh kích Phục Tương Quan. Bên trong, Lung Điệt Nữ Đế dẫn mấy nghìn vạn thần ma nhìn ra.

Chung Nhạc nói lớn:

- Lung Điệt, ngươi không phải đối thủ của ta, mở cổng đi!

Lung Điệt nghiến răng:

- Bệ hạ có lệnh…

Chung Nhạc cười:

- Mệnh lệnh của bệ hạ là phàm có người từ vũ trụ cổ lên là giết không cần hỏi, nhưng ta không phải từ vũ trụ cổ tới, mà là muốn hạ giới, ngươi mở cổng đi!

Lung Điệt chần chừ một lúc, vẫy tay:

- Bệ hạ đúng là có lệnh như vậy. Mở cổng thành, cho hắn vào!

Con thuyền cổ đi vào Phục Tương Quan, Chung Nhạc xuống thuyền, Lung Điệt đích thân ra đón, cười:

- Thừa tướng đừng trách tội, đây là lệnh của bệ hạ, ta không thể không thực hiện.

Chung Nhạc nhìn nàng ta chăm chú, cười:

- Không sao, ta cũng không bị thương, nhưng nữ đế lại bị chút thương tích. Thực không dám gaiáu, ta đã tu thành Đế Quân rồi, nếu ngươi ngăn cản thì ta chỉ e ngươi và tòa Phục Tương Quan này sẽ cùng tan thành tro bụi.

Lung Điệt kinh ngạc, rồi mừng rỡ nói:

- Chúc mừng thừa tướng!

Chung Nhạc khẽ lắc đầu:

- Ta tới Lôi Trạch một chuyến, giết Long Thị Đế, chém đầu vài nghìn vạn.

Lung Điệt chấn kinh, vội nhìn về phía con thuyền, thấy ở đó là hàng vạn thần ma, ánh mắt không khỏi lay động.

- Bái kiến Lung Điệt phó thừa tướng.

Các vị Long Thần cùng thi lễ.

Lung Điệt nữ đế khóe mặt khẽ giật giật, nhìn sang Chung Nhạc, Chung Nhạc đang nhìn quanh, đánh giá sự bố trí trong Phục Tương Quan, không thấy bất cứ điều gì dị thường, khiến nàng không biết Chung Nhạc đang nghĩ gì.

- Nữ đế tài hoa phi phàm, xây dựng nơi này thành một tòa hùng quan, dễ phòng thủ khó tấn công. Nếu tấn công từ bên ngoài thì khó lòng phá thành được. Nữ đế binh pháp đúng là thâm diệu!

Chung Nhạc tán thưởng, từ tốn nói:

- Nếu từ vũ trụ cổ tới tấn công thì sẽ xuất hiện ở truyền tống trận đài trong thành, mà quanh truyền tống trận đài bố trí trùng trùng sát trận, sát trận khởi động giết số thần ma. Trận pháp hay, đúng là trận pháp hay!

Lung Điệt cười:

- Trận pháp này trước mặt thừa tướng thì chẳng đáng nói. Thừa tướng là trận pháp đại gia, có lẽ đã biết sơ hở của trận pháp này rồi?

Chung Nhạc gật đầu:

- Trận pháp của ngươi được dựng lên dựa theo một loại trận pháp của Tiên Thiên thần ma, hình như thần long, nhưng như thực như hư, khác với thần long của Lôi Trạch thị. Nếu tăng cường thúc đẩy sẽ hình thành thế cự long nghiền nát, trận pháp tuy tinh diệu nhưng phá không khó. Với ta mà nói thì có hai cách để phá trận.

- Xin được rửa tai lắng nghe.

- Cách thứ nhất, tế đao ở tòa thành thứ chín, truyền tống đao uy tới Phục Tương Quan, một đao chém hết thần ma trong thành và cả nữ đế, một đao san bằng.

Chung Nhạc ngữ khí bình thản, nhưng Lung Điệt thì nghe có sát ý trong lời nói, bất giác rùng mình.

Đao uy của Chung Nhạc cái thế, một đao tách thần đạo ma đạo ở vũ trụ cổ, đao quang đao khí thậm chí truyền tới cả Tử Vi. Nếu hắn dùng truyền tống trận đài đưa đao uy tới Phục Tương Quan thì có lẽ có thể một đao san bằng Phục Tương Quan!

Chung Nhạc cười:

- Còn cách thứ hai, ngươi đoán thử xem!

Lung Điệt ánh mắt lay động, nói:

- Cách thứ hai là giờ thừa tướng động thủ. Thừa tướng đã tu thành Đế Quân, giết Long Thị Đế tại Lôi Trạch, thần uy vô lượng. Nếu giờ thừa tướng động thủ, trực tiếp giết Lung Điệt, ba nghìn Hoa Tư, một vạn Lôi Trạch, đồ sát thủ quân toàn thành, đoạt thành đả thông đường tới Tử Vi. Thừa tướng, không biết thiếp thân nói có đúng không?

Chung Nhạc gật đầu, hớn hở cười:

- Lung Điệt, điệt nữ của rồng, ta hỏi lại nữ đế, rốt cuộc ngươi là điệt nữ của ai?

Lung Điệt sắc mặt bất định, đột nhiên thở dài:

- Rồng của thế gian này đâu chỉ có Lôi Trạch. Lôi Trạch là vị rồng đầu tiên được sinh ra, còn có Tiên Thiên thần ma khác cũng có long thể. Ta là điệt nữ của vị chân long thứ hai. Thừa tướng, ta không phải kẻ địch của ngươi, sau này ngươi cũng cần dùng tới ta.

- Vị rồng thứ hai?

Chung Nhạc nhìn nàng, Lung Điệt nhìn vào mắt hắn, một lúc sau, Chung Nhạc rời ánh mắt, quay người đi về hướng truyền tống trận pháp, tiện tay nhét cho nàng một cây đồ đằng thần trụ.

- Trước khi khởi binh ta sẽ thông báo cho ngươi. Nếu ngươi tử thủ tòa thành thì ngươi sẽ chết trong thành.

Con thuyền cổ bay tới, Chung Nhạc lên thuyền, vẫy tay, con thuyền được ánh sáng cuốn đi.

Lung Điệt nhận lấy đồ đằng thần trụ, sắc mặt sáng tối bất định.

Gió lạnh thổi tới, nàng bất giác rùng mình. Lúc này mới thấy y phục ướt đẫm, không biết từ khi nào đã thấm đầy mồ hôi.

- Thật đáng sọ, ta cảm giác như đứng bên cạnh một con hung thú nhìn có vẻ ôn hòa nhưng có thể nuốt chửng ta bất cứ lúc nào… Việc này khó làm rồi, có cần thông báo cho ngài đó không?

Hai năm sau, con thuyền cổ trở về Tổ Đình, Âm Phiền Huyên dẫn chư nữ ra đón, cười:

- Phu quân đi xa lần này có gặp được hoa thơm cỏ lạ gì không?

- Cái này…

Chung Nhạc trán túa mồ hôi lạnh, mấy người Âm Phiền Huyên nhìn con thuyền cổ, sắc mặt bất giác tím lại, thấy ba nghìn vị cô nương như hoa như ngọc đang tíu tít xuống thuyền tiến về phía họ.

Đọc truyện chữ Full