Hỗn Độn lão tổ khựng lại, không hiểu hỏi:
- Dám hỏi bệ hạ muốn mượn đường nào?
- Mượn đường Hỗn Độn sau lưng đạo huynh.
Chung Nhạc cười:
- Ta từng được Thất Khiếu thần nhân chưa lên bờ đưa vào trong Hỗn Độn, giấu trong mồm hắn, trải qua một số việc rất kỳ diệu.
Hỗn Độn lão tổ sắc mặt hơi biến đổi, sau lưng hắn chính là một mảnh Hỗn Độn mênh mông, nơi đó liên kết vùng đất Hỗn Độn, có thể thông qua đó vào trong Hỗn Độn.
Mục đích hắn ở lại đây chính là để tương lai có thể trở lại Hỗn Độn, bỏ mặc thế sự, không ngờ Chung Nhạc lại mượn đường này của hắn.
Nhưng Chung Nhạc lại nhắc tới việc hắn từng trốn trong mồm Thất Khiếu Hỗn Độn thần nhân vào trong Hỗn Độn, khiến vị Hỗn Độn lão tổ này sắc mặt đại biến, kêu lên thất thanh:
- Chẳng trách tương lai một mảng Hỗn Độn, thì ra là do lúc đó!
Sắc mặt hắn tối sầm lại, giậm chân uỳnh uỳnh.
Chung Nhạc chớp chớp mắt, khó hiểu:
- Đạo huynh tại sao đột nhiên lại thất thố như vậy?
Hỗn Độn lão tổ nói:
- Ngươi từng vào Hỗn Độn có nghĩa là đột nhiên cắt đứt mọi nhân quả, vì thế tương lai của ngươi sẽ thay đổi, có nghĩa là…
Chung Nhạc hiểu ra, kêu lên:
- Ý ngươi là, thứ thay đổi tương lai của ta, không phải là Đại Tư Mệnh phá huỷ Đế Tinh của ta mà là khi ta vào trong Hỗn Độn đột nhiên thoát ra khỏi luân hồi của thế gian?
Hỗn Độn lão tổ vội ngậm miệng không nói.
- Thì ra là vậy, thì ra là vậy…
Hắn có cảm giác gạt được lớp sương mù, cười:
- Ta không phải muốn thoát khỏi luân hồi của thế gian lần nữa mà là thoát khỏi luân hồi của thời gian, vì thế muốn vào Hỗn Độn lần nữa để tới tương lai.
Hỗn Độn lão tổ đáng thương nói:
- Bệ hạ tinh thông trụ quang, có thể tới quá khứ, tương lai, tại sao phải vào Hỗn Độn xem? Thời gian trong Hỗn Độn là một mảng hỗn loạn, mà giờ thì không thể tới tương lai được.
Chung Nhạc lắc đầu:
- Vẫn có thể đi xem sao. Tương lai không phải hoàn toàn vẩn đục, vẫn còn một số cảnh tượng không bị mờ, ta ở tương lai nhìn không rõ nên muốn vào Hỗn Độn xem sao. Lần đó, Thất Khiếu Hỗn Độn giấu ta trong miệng hắn, giúp ta sống sót trong Hỗn Độn, chắc hẳn đạo huynh cũng có cách như vậy…
Hỗn Độn lão tổ cẩn trọng nói:
- Nếu ta không có việc khác, có thể đưa bệ hạ vào trong Hỗn Độn thôi, nhưng Thất Khiếu đạo huynh bảo ta trông coi chiếc chuông này, ta đã hứa thì phải bảo vệ nó, không thể đưa bệ hạ vào Hỗn Độn được.
Hắn sợ Chung Nhạc tức giận nên mới thận trọng như thế.
Chung Nhạc cười ôn hoà:
- Đạo huynh đã có việc thì lần này không phiền đạo huynh nữa. Thái Tuế Thần Vương, ra đây đi.
Thái Tuế Thần Vương nhảy ra khỏi nguyên thần bí cảnh của hắn, rơi xuống đất.
Chung Nhạc cười:
- Ta trốn trong cơ thể Thái Tuế có thể bơi trong Hỗn Độn. Tương lao một mảng vẩn đục, đạo huynh có thể không muốn bước tới tương lai, nhưng cũng may là Thái Tuế Thần Vương thì sẽ không như vậy.
Hỗn Độn lão tổ thấy Thái Tuế Thần Vương, kêu lên:
- Huyết nhục của Đại Tư Mệnh!
Chung Nhạc kinh ngạc, Hỗn Độn lão tổ vội nó:
- Ta từng thấy vị đạo hữu này trong Hỗn Độn, biết hắn là do nhục thân của Đại Tư Mệnh biến thành.
- Đạo huynh biết nhiều thật.
Chung Nhạc nói:
- Dám hỏi còn việc mượn đường?
Hỗn Độn lão tổ chần chừ nói:
- Đươngnhiên không dám ngăn cản bệ hạ, chỉ là tương lai vẩn đục, bệ hạ phải cẩn thận, đừng mất phương hướng, nếu cảm thấy không thể tiến tiếp thì trở lại. ta dùng tiếng nói gọi để dẫn đường cho bệ hạ.
Chung Nhạc cảm ơn, đưa Thái Tuế Thần Vương tiến về phía Hỗn Độn Khí phía sau, đột nhiên dừng lại nói:
- Đạo huynh, chiếc chuông này tên là gì?
Hỗn Độn lão tổ nói luôn:
- Tiên Thiên Chung.
Đến khi nói rồi hắn liền hối hận, thầm kêu khổ:
- Thái Hoàng tới đây thì ra để hỏi ta câu này. Ta biết tại sao hắn lại mượn đường này của ta! Hắn rõ ràng có thể thông qua Phù Tang Thụ để vào Hỗn Độn…
Chung Nhạc cười:
- Tiên ThiênChung? Thì ra là tượng trưng vũ trụ cổ. Vậy thì chiếc chuông mà người thường không nhìn thấy kia chắc chắn là Hư Không Chung rồi, tượng trưng cho Hư Không Giới.
Nói rồi hắn đưa tay khẽ vạch một đường, thân thể Thái Tuế Thần Vương tách ra, Chung Nhạc đi vào trong.
Thái Tuế Thần Vương lăn vào trong Hỗn Độn.
Hỗn Độn lão tổ sắc mặt hoang mang đi tới đi lui, lẩm bẩm:
- Giờ phải làm sao? Có cần cho vị đạo huynh đó biết không…
Hắn chần chừ không quyết, đột nhiên từ ngoài vọng tới tiếng nói:
- Không cần, ta biết rồi. Để khi hắn ra khỏi Hỗn Độn ta sẽ nói rõ với hắn.