TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 2387: Thái Hoàng thoái vị (2)

Khi hắn tới thì nguyên thần của hai đại đế đã tan ra, chưa vào được hgk, hồn phách phiêu tán trong khu thứ bảy luân hồi.

Chung Hoàng Thần thở dài, cho người hậu táng thi thân của hai vị đại đế.

Vài năm sau, Phục Thương bên cạnh Thánh Vũ Đế thọ mệnh cạn kiệt, chết già trên giường bệnh.

Trước khi lâm chung, Phục Thương biết thọ nguyên không còn nhiều, tạo mộ lập bia cho mình, trên bia không có tên, chỉ viết một chữ Tội đầy máu. Trước khi hồn tiêu phách tán Phục Thương đã cắt mặt của mình, chôn trước mộ, còn hắn vào quan tài không có mặt.

Thánh Vũ Đế báo việc này cho Chung Nhạc, Chung Nhạc lệnh cho Hỗn Độn Vũ ghi chép lại cuộc đời Phục Thương, Hỗn Độn Vũ đã viết “Phục Thương Truyện” trình lên Thiên Đế.

Chung Nhạc phê duyệt, giao cho Hỗn Độn Vũ, nói:

- Lãnh tụ của Phục Hy thị và nhân tộc đều phải đọc. Phục Thương sau khi chết vẫn gọi là Tội, đừng liệt vào tông phổ của Phục Hy.

Hỗn Độn Vũ vâng, lật xem phần chữ đỏ mà Chung Nhạc phê duyệt, giật mình thon thót. Chỗ chữ đỏ là những lời thật lòng của Chung Nhạc, nói nửa đầu cuộc đời nói lời sáo rỗng, nửa sau cuộc đời nhu nhược vô vi. Lời sáo rỗng làm lỡ dở đất nước thiên hạ, nhu nhược vô vi chết không thể vùng dậy.

- Bệ hạ sau khi chết quất xác, cảnh thị hậu nhân, dụng tâm khổ sở.

Hỗn Độn Vũ biên tập lại một lượt Phục Thương Truyện, sao chép vài bản cho hậu cung, nhân tộc và Phục Hy thần tộc.

Những năm nay thiên hạ thái bình, Vân Quyển Thư phò ta Chung Nhạc xử lý chính sự, ngày đêm vất vả, đột nhiên hôm nay tâm huyết trào dâng, gọi Thiên Tơ nương nương tới, cười nói:

- Phu nhân có biết tâm ý của ta?

Thiên Tơ nương nương cười:

- Thiếp thân trước nay nghe tiếng đàn là biết nhã ý, nếu không lẽ nào tướng công lại lấy ta?

- Nếu vậy chúng ta đi thôi.

Phu thê hai ngươi cởi quan bào, để lại mấy bức thư rồi đưa con cái rời đi.

Thư tín được gia thần thấy, vội vàng nhập cung dâng lên Thái Hoàng. Chung Nhạc mở thư ra đọc, trong Vân Quyển Thư viết, thần vốn áo vải, sinh ra thời loạn thế, tham vọng cả đời khó lòng thực hiện, may mắn được gặp bệ hạ nên mới phát huy được ý khí.

Bệ hạ không cần phải tìm bọn ta, những gì phu thê ta và Mặc sư đệ biết đều đã truyền thụ cho đệ tử Linh Giải Ngữ, Linh Giải Ngữ có thể thay bọn ta làm thừa tướng.

Mặc sư đệ trước nay hào khí, trước kia có tâm nguyện một là nhân tộc không còn làm nô lệ nữa, hai là phục hồi vinh quang cho tổ tông, ba là được thấy giang sơn, nay hai tâm nguyện đầu đã thực hiện được rồi. Phu thê ta đưa linh vị của Mặc sư đệ đi hoàn thiện tâm nguyện thứ ba của hắn.

Chung Nhạc gập thư lại, bức thư còn lại hắn đưa cho Linh Giải Ngữ.

Linh Giải Ngữ mở thư ra đọc, một lúc sau gấp lại cung kính bái lạy Chung Nhạc.

Chung Nhạc giao quan ấn của Vân Quyển Thư cho Linh Giải Ngữ, phong làm Thiên Thừa Tướng Linh Thần thị, lệnh cho đế tử bái lạy nàng.

Linh Giải Ngữ bái tướng đăng triều, mấy trăm năm sau vị thiếu nữ này khai mở Trí Tuệ Thất Đạo Luân Hồi, công thành danh toại chấn kinh triều đình, cũng là một đoạn giai thoại.

Mấy trăm năm sau chiến loạn, những chiếc Hỗn Độn Chung treo cao trên Thiên Đình tơi tả, khó lòng chống đỡ đạo quang từ Đạo Giới.

Hôm nay Chung Nhạc triệu tập thiên hạ chư đế trên triều. Hắn nói:

- Nửa đời nay trẫm sống vì Phục Hy, vì nhân tộc, vì chúng sinh, xưng đế năm nghìn hai trăm năm. Nếu là người phàm thì đã luân hồi không biết bao nhiêu kiếp rồi. Trẫm là Hậu Thiên nghịch Tiên Thiên, thành tựu Tiên Thiên thánh thần, vô lão bệnh tử, cảm niệm các đời Thiên Hoàng Địa Hoàng chủ động rút lui khỏi đế vị nhường lại cho hiền tài. Hôm nay trẫm cũng làm theo tiên hiền, rời khỏi đế vị. Thiên Đế không phải nhà ta mà là công chức, tại vị thì phải vì chức trách, vì thiên hạ. Nay là thời thế phi thừng, nếu đế vị để trôgs chắc chắn sẽ xảy ra chiến lonạ. Thiên hạ này không thể gánh chịu thêm một trận đế tranh nữa rồi. Mong chư vị đề cử một vị đại đế tiếp nhận đế vị.

Vừa dứt lời, trên dưới triều đường xôn xao, rối loạn.

Lại có chư đế khuyên can nhưng Chung Nhạc đã quyết, không thể thay đổi.

Cuối cùng tranh cãi hơn mười ngày, chư đế đề cử Chung Hoàng Thần và Thánh Vũ Đế, hai vị thái tử mỗi người đều có các đại đế ủng hộ.

Chung Nhạc nhíu mày:

Chung Hoàng Thần, thuần huyết Phục Hy, không thể làm đế. Đế vị này không phải của Chung gia, hơn nữa Hoàng thần là tộc trươgr Phục Hy thần tộc, không được làm Thiên Đế. Tuyên Thánh Vũ thị lên điện.

Thánh Vũ Đế lên điện, cúi người bái lạy.

Chung Nhạc nói:

- Chư đế tiến cử ngươi tiếp nhận vị trí Thiên Đế, ngươi tuy là con trai trẫm nhưng huyết mạch không phải hoàn toàn là Phục Hy. Mẫu hậu ngươi huyết mạch siêu phàm, là đạo hữu của trẫm. Nay ta lấy lại họ Chung của ngươi, không còn là Phục Hy tộc, cũng không cho phép ngươi mang họ Âm, không phải Âm Khang tộc, cho ngươi lập chủng tộc khác. Đây là làm theo cách của Lôi Trạch Hoa Tư, thời thế phi thường phải có hành động phi thường. Ngươi lên đây nhận đế bào, đế quan, đế ấn.

Thánh Vũ Đế tiến lên:

- Thần, thụ mệnh!

Chung Nhạc định xong triều đường, nói:

- Trong thời gian tại vị ngươi không được vượt qua ta, không được truyền vị, không được coi thiên hạ là của riêng. Nếu ngươi vi phạm, Lôi Trạch, Hoa Tư, Đại Toại, Hậu Thổ, những lão tổ tông này sẽ giết ngươi!

Thánh Vũ Đế lĩnh mệnh, rồi đăng cơ xưng đế.

Tân đế đăng cơ, lại là một phiên khí tượng.

Chung Nhạc thì gọi Chung Hoàng Thần sang một bên, nói:

- Vi phụ nửa đời vì chủng tộc, hôm nay làm một việc vì mình. Ta sẽ tới Đạo Giới, không biết có sống trở về được không. Mười năm sau nếu ta không sống trở về thì con sẽ thay ta hoàn thành tâm nguyện, tới Tổ Tinh giải trừ phong ấn cho Tổ Tinh, cho nhân tộc. Nếu ta trở về thì đích thân ta sẽ tới Tổ Tinh.

Đọc truyện chữ Full