CHƯƠNG 1060
Những người xung quanh cũng thầm chửi rủa, con cái của thế gia trung y thực sự rất quá đáng.
Ngay cả một người phụ nữ cũng không tha!
Khi cái bạt tai kia sắp tát lên mặt Ninh Lan , mọi người chỉ thấy trước mắt có một bóng đen lóe lên.
Một bàn tay thon gầy trắng nốn giữ chặt lấy cổ tay Tôn Minh Hạo.
“Anh đúng là rất vô giáo dục!” Mặt Trình Kiêu không cảm xúc, giọng nói lạnh lùng Trình Kiêu vốn không muốn quan tâm đến chuyện của nhà họ Tôn, nhưng Tôn Minh Hạo lại ra tay với Ninh Lan, thế thì anh phải nhúng tay vào.
“Tiểu Kiêu!” Ninh Lan mừng rỡ, bà cảm thấy sợ hãi như thể vừa tìm được đường sống trong cõi chết.
Tôn Minh Hạo kinh hãi: “Quái lạ thật, thế mà mình lại không nhìn thấy tên này hành động lúc nào!”
Nhưng, Tôn Minh Hạo không phục, chân khí trong cơ thể toàn bộ bùng nổ, trực tiếp xông về phía bàn tay.
“Hừ, tao xem mày cản kiểu gì!” Tôn Minh Hạo cười nhạt.
Thế nhưng, ngay giây sau, hắn đã phải ngẩn ra.
Tuy sử dụng toàn bộ chân khí, nhưng tay của hắn vẫn không thể thoát ra khỏi sự kìm kẹp của Trình Kiêu, bàn tay gầy của Trình Kiêu tựa như một cái kìm lớn băng thép, bóp chặt lấy cổ tay của hắn.
“Sao có thể chứ!”
Tôn Minh Hạo sự đến ngây người, quan sát lại Trình Kiêu lần nữa, hắn không thể nào tưởng tượng nổi, người thanh niên trước mặt rõ ràng nhỏ hơn mình tận hai tuổi, thế mà lại có thực lực bằng ấy!
“Nhóc, mày là aï?” Nét mặt Tôn Minh Hạo u ám, hắn hỏi.
Trình Kiêu đáp bằng giọng thản nhiên: “Người khiêu chiến anh.”
Sau đó, Trình Kiêu lại nói thêm một câu: “Cũng là người ta dạy anh cách đối nhân xử thế”
“Đánh rắm à! Tôi đây còn cần cậu dạy sao!” Tôn Minh Hạo tức giận.
Cố gắng vùng vẫy hết sức để thoát ra nhưng vẫn không di chuyển được.
Tôn Minh Hạo lo lắng: “Tên nhãi này, buông tay ra!”
Nhiều người có mặt không hiểu lắm về sức mạnh của các võ giả, nhưng bọn họ có thể thấy Trình Kiêu dường như đang chiếm thế thượng phong.
“Xin lỗi bà ấy” Trình Kiêu dửng dưng nhìn Tôn Minh Hạo.
Tôn Minh Hạo cười nhạo: “Nằm mơ đi! Các người như con kiến hôi mà cũng xứng để thế gia trung y xin lỗi các người sao?”
Trình Kiêu cũng không tranh luận với anh ta, bắt đầu tăng thêm sức lực.
, Tôn Minh Hạo hét thảm một tiếng, một người trước giờ quen Sống trong nhung lụa như anh ta hoàn toàn không thể chịu nỗi chút khổ sở này.
“Buông tôi ra, có tin tôi giết cậu hay không!” Tôn Minh Hạo gầm lên với vẻ mặt đầy hung tợn.
“Xin lỗi!” Giọng Trình Kiêu đều đều, rồi lại tiếp tục lặp lại hai chữ.
vừa rồi.
“Nắm mơ đi!” Tôn Minh Hạo đau đớn đến nỗi biến sắc nhưng vấn không chịu xin lỗi.
Những người xuất thân từ thế gia trung y từ xưa đến nay đều ăn trên ngồi trước. Nếu để anh ta xin lỗi một người phụ nữ phàm tục thì còn khó chịu hơn là lấy đế giày đập vào mặt anh ta!