TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3828 “ANH NHÌN GÌ ĐÓ?”

Thảo nào Thiên Ma Đạo bị diệt sạch lâu như thế rồi cũng không thấy Diệp Viêm đến Giang Thành tranh đoạt xương chí tôn.

Hóa ra là Thiên Thần Điện gặp rắc rối lớn.

Lâm Chính cũng không cảm thấy ngạc nhiên với chuyện các thế tộc siêu cấp ra tay với Thiên Thần Điện.

Trong mắt người vực Diệt Vong, Diệp Viêm tranh giành lợi ích của thần mộ chí tôn khiến rất nhiều người đỏ mắt đố kỵ.

Người ta thường nói người mang vật quý vốn không có tội cũng thành tội.

Các thế tộc siêu bá chủ đó sao có thể trơ mắt nhìn Diệp Viêm ngồi không hưởng thụ cơ duyên này được?

Cho dù bây giờ Diệp Viêm đã là cường giả cảnh giới Lục Địa Thần Tiên nhưng suy cho cùng có người bí quá hóa liều.

Có lẽ thành chủ Nam Ly Thành biết được chuyện vướng mắc giữa Lâm Chính và Diệp Viêm từ Ái Nhiễm, dù sao thì người nhà họ Dục đã sắp xếp tai mắt của Lâm Chính xung quanh Thiên Thần Điện để theo dõi hành động của Thiên Thần Điện.

Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, thành chủ Nam Ly Thành nghĩ là cơ hội tốt để tiêu diệt Diệp Viêm, thế nên bảo Nam Hạnh Nhi đến báo tin.

Lâm Chính trầm tư hồi lâu, gật đầu nói: “Cô Hạnh Nhi, cô về trước đi, tôi chuẩn bị một chút rồi đến vực Diệt Vong”.

“Chúng ta có thể đi cùng mà”.

“Cô Hạnh Nhi, chuyện này trọng đại, cô phải về phục lệnh trước, không thể chậm rãi”.

Lâm Chính nghiêm nghị nói.

Mặc dù nói như thế, thật ra vẫn là vì trốn tránh Nam Hạnh Nhi.

Nam Hạnh Nhi sửng sốt, gật đầu nói: “Vậy được, Hạnh Nhi nghe theo chồng”.

Lâm Chính lắc đầu, cũng lười sửa lại suy nghĩ của người phụ nữ này.

Sau khi Nam Hạnh Nhi đi, Lâm Chính lập tức gọi quản lý cấp cao của Dương Hoa đến.

“Gì cơ? Thần y Lâm, cậu vẫn muốn đến vực Diệt Vong ư?”

“Cậu đã từng nói với chúng tôi, cậu không phải là đối thủ của Thánh Quân Diệp Viêm, sao có thể giết chết hắn được?”

“Tôi nghĩ vẫn đừng nên bí quá hóa liều thì tốt, chi bằng chờ xem sẽ xảy ra chuyện gì, xem các thế tộc ở vực Diệt Vong đó có thể tiêu diệt được Diệp Viêm hay không, nếu họ có thể làm được dĩ nhiên đều sẽ vui mừng, nếu không thể thì cậu có đi cũng chưa chắc có tác dụng, chi bằng ở Giang Thành chuẩn bị trước để đối đầu với Diệp Viêm?”

Mọi người đều nói, đều không tán thành Lâm Chính đi một mình.

Nhưng Lâm Chính đã quyết rồi.

“Lần này tôi đến vực Diệt Vong không chỉ là vì tiêu diệt Diệp Viêm, mà cũng muốn tìm một cơ hội. Nếu có thể đột phá cảnh giới hiện tại, như thế tôi sẽ không còn sợ Diệp Viêm. Thiên Thần Điện sẽ không còn là mối đe dọa với chúng ta nữa”.

Lâm Chính nói.

“Đây…”

Thấy Lâm Chính đã kiên quyết như vậy, mọi người cũng chỉ đành chấp nhận.

“Tôi sẽ để lại cho mọi người một lô đan dược, có thể giúp mọi người ứng phó lúc khẩn cấp. Trong thời gian tôi đi vắng, mọi người phải nhớ kỹ, nếu có tình huống gì có thể lập tức phái người đến vực Diệt Vong báo cho tôi. Tôi sẽ nhanh chóng quay lại ứng cứu”.

“Tuân lệnh”.

Sau khi bàn giao xong việc, Lâm Chính trốn vào phòng luyện đan, định luyện chế một lô đan dược để phòng lúc cần.

Nhưng ở trong phòng luyện đan chưa đến hai ngày, Tô Nhu đã gọi đến.

“Tiểu Nhu, có chuyện gì thế?”

Lâm Chính dừng việc luyện đan, cầm điện thoại lên hỏi.

“Lâm Chính, anh đang ở đâu thế? Có rảnh không? Đến nơi này với em được không?”

Tô Nhu ở đầu bên kia điện thoại chần chừ một lúc mới nói.

“Đi đâu?”

Lâm Chính hỏi.

“Trường cũ của em…”

Tô Nhu nói.

“Hở?”

Lâm Chính khá ngạc nhiên.

Chuyện vực Diệt Vong cũng không gấp bằng chuyện này, suy nghĩ một lúc, Lâm Chính vẫn gật đầu đồng ý.

“Không thành vấn đề, giờ anh về ngay”.

Ra khỏi phòng luyện đan, Lâm Chính quay lại dáng vẻ bình thường, mặc một bộ đồ vest đi về nhà.

Lúc này Tô Nhu đã thay bộ đồng phục đi học, ăn mặc trẻ trung, đáng yêu, đâu còn dáng vẻ của người phụ nữ mạnh mẽ.

Lâm Chính sửng sốt.

“Anh nhìn gì đó?”

Tô Nhu đỏ mặt nói.

“Lần đầu tiên thấy em ăn mặc như vậy”.

Lâm Chính hoàn hồn, cong môi cười.

“Hôm nay là ngày kỷ niệm năm mươi năm thành lập trường cũ của em, giáo viên hy vọng em có thể quay lại thăm trường, nhưng em lo sẽ khá phiền phức nên muốn đưa anh đi cùng, có anh ở đó hẳn là sẽ ít phiền phức hơn”.

Tô Nhu thở dài.

Đọc truyện chữ Full