Tiếng chỉ trích vang lên khiến Tô Nhu cảm thấy vô cùng sợ hãi. Cô nhìn xung quanh mà không biết phải làm thế nào.
“Phải làm sao đây? Lâm Chính, chúng ta mau chạy thôi”, Tô Nhu run rẩy nói.
“Chạy sao? Chúng ta bị bao vây thế này rồi sao có thể chạy được chứ?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Vậy...lẽ nào chúng ta phải quỳ xuống xin lỗi sao?”, Tô Nhu cảm thấy không cam tâm, cô cảm thấy mình không làm sai gì cả, nếu mà phải xin lỗi thì thà cô bị đám fan cuồng này đánh chết còn hơn.
“Không sao, có anh ở đây”, Lâm Chính mỉm cười, đột nhiên nhảy lên chiếc Bently, khởi động sức mạnh phi thăng và gầm lên.
“Đủ rồi”
Tiếng quát khiến đám đông nín thinh. Tất cả đều quay qua nhìn Lâm Chính. Sở Tư Nam tức lắm, cô ta định nói gì đó nhưng bị Trình Tử Hữu ngăn lại.
“Tư Nam, đừng lên tiếng. Đây đều là fan của anh, đây là cơ hội để tạo thêm thiện cảm với họ”.
Trình Tử Hữu khẽ cười sau đó chau mày nhìn Lâm Chính: “Anh Lâm, anh có thể sỉ nhục tôi nhưng mong anh lịch sự với fan của tôi. Đừng quát họ như thế”.
“Bọn họ ồn áo quá. Tôi không quát to thì sao họ nghe thấy được?”, Lâm Chính dửng dưng nhìn anh ta.
“Dù là như vậy thì cũng mong anh bước xuống đây nói chuyện. Đừng nhảy lên xe của người khác. Ngoài ra anh đứng trên đó nói chuyện là không tôn trọng tôn, nhưng điều đó không quan trọng. Mong anh tôn trọng fan của tôi”.
Trình Tử Hữu đanh giọng. Dứt lời đám đông kêu lên.
“Ôi Tử Hữu dịu dàng quá”
“Bảo vệ fan quá đi mà”.
“Mẹ ơi, mình đã không ái mộ nhầm người mà", không ít fan tỏ ra kích động, mặt họ sáng như sao.
Nhưng Lâm Chính chỉ cười lạnh lùng; “Với người như anh và cả đám fan mù quáng của anh nữa, tôi hà tất phải tôn trọng”.
Dứt lời, cả hiện trường im lặng. Tất cả há hốc miệng, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.
Tô Nhu cũng bàng hoàng. Cô vốn tưởng Lâm Chính dùng giọng điệu gì để tranh biện cơ, thật không ngờ anh còn nói giọng khiêu khích như thế...
“Tô Nhu, mình thấy...cậu mau cùng mình đi thôi. Chồng của cậu...sợ rắng lát nữa sẽ bị chia năm xẻ bảy mất...”, Văn Tịnh nuốt nước bọt, thận trọng nói.
“Văn Tịnh, chuyện tới nước này cậu mau đi mời thầy hồ và cả thầy Trịnh tới đi...để họ duy trì chật tự”, Tô Nhu vội nói.
“Có tác dụng không?”
Văn Tịnh do dự: “Mình thấy mình không chạy đi nổi đây này”.
“Đành thử vậy”, Tô Nhu vừa nói vừa thử chen ra khỏi đám đông nhưng rõ ràng đám fan không định cho cô rời đi.
Trình Tử Hữu vui lắm nhưng vẫn lộ ra vẻ tức giận: “Người này, anh đừng quá đáng quá. Tôi thấy không cần anh phải xin lỗi nữa. GIờ anh lập tức bước xuống, xin lỗi fan của tôi là được. Nếu không, tôi sẽ không tha cho anh”.
“Dựa vào cái gì mà tôi phải xin lỗi các người? Các người cũng xứng sao?”
“Anh nói cái gì?”
“Khốn nạn”.
“Đánh chết anh ta đi”.
Đám fan điên cuồng chửi Lâm Chính và lao lên. Tô Nhu mặt cắt không ra máu, suýt ngất.