Đám Tô Nhu và Ngô Thanh Xuyên hàn huyên mấy câu.
Ngô Thanh Xuyên càng ngày càng tán thưởng Lâm Chính, vừa nói chuyện vừa không ngừng gật đầu.
Việc này khiến Tô Nhu rất tự hào.
Cô cũng không ngờ Lâm Chính lại có tài ăn nói như vậy.
Trước cửa sổ sát đất của tầng hai hội trường, một đôi mắt đang lạnh lùng nhìn về phía này.
"Không ngờ tên họ Lâm này lại ăn nói sắc bén như vậy, chỉ vài ba cậu đã khiến Trình Tử Hữu thân bại danh liệt! Hừ, xem ra anh ta cũng có chút bản lĩnh!".
Đinh Dương lạnh lùng lẩm bẩm, ánh mắt lạnh tanh.
"Cậu chủ, cậu nhìn trúng cô bé bên kia sao?".
Một ông lão mặt rỗ ở bên cạnh cúi gập người xuống, nhỏ giọng hỏi.
"Phải, đã chuẩn bị xong chưa? Nếu con khốn này đã không chịu lấy tôi, thì hôm nay kiểu gì tôi phải chơi bằng được cô ta! Nếu không cả đời này sẽ phải nuối tiếc!".
Đinh Dương lạnh lùng nói.
"Cậu chủ, đã chuẩn bị xong rồi, nhưng lão nô nghĩ, nếu cậu thích cô gái này thật lòng thì vẫn có thể đưa cô ta về nhà họ Đinh".
Ông lão khàn giọng nói.
Đinh Dương hơi nhíu mày, ngoảnh sang nói: "Cô gái này đã lấy chồng, chẳng khác nào đôi giày rách, ông bảo Đinh Dương tôi lấy một đôi giày rách? Cho dù tôi đồng ý thì bố mẹ tôi cũng phản đối!".
Ông lão nghe thấy thế thì lắc đầu: "Cậu chủ, cậu nhầm rồi! Cô gái này không phải giày rách, ngược lại, cô ta còn là gái trinh!".
"Cái gì?".
Đinh Dương kinh ngạc, trợn tròn mắt: "Ông không nhìn nhầm chứ?".
"Lão nô tinh thông đạo hợp tu, sao lại không nhìn ra được chứ? Mắt môi mũi của cô gái này đều cho thấy điều đó! Cô ta vẫn chưa trải sự đời, còn là gái trinh!".
"Thật sao? Sao lại như vậy được? Lẽ nào tên họ Lâm kia không phải là chồng của Tô Nhu, mà chỉ là một diễn viên Tô Nhu mời đến giả làm chồng?", Đinh Dương ngạc nhiên nói.
"Có lẽ là vậy, cô gái này có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, đương nhiên có thể thu hút rất nhiều ong bướm vây quanh. Chắc là cô ta cố ý tìm một người chồng giả để từ chối những người theo đuổi mình", ông lão nói.
"Tôi hiểu rồi, ha ha ha, con khốn, chơi cả chiêu này với tôi, nếu vậy thì tôi phải có bằng được cô ta!".
Đinh Dương cười khẩy, trầm giọng nói: "Nếu vậy thì đổi đồ đi, hôm nay, cô gái này sẽ là của tôi!".
"Cậu chủ yên tâm, lão nô đã chuẩn bị thỏa đáng, nhưng mà..."
Ông lão nhìn Tô Nhu, muốn nói lại thôi.
"Nhưng mà cái gì?".
Đinh Dương nhíu mày hỏi.
"Nhưng lão nô phát hiện trên người cô gái này... có chút khác lạ..."
"Cái gì khác lạ?".
"Hình như cô ta... dùng một loại dược vật đặc biệt nào đó, khiến cơ thể cô ta bách bệnh bất xâm, hình như khả năng kháng độc rất mạnh... Chắc chắn không phải sinh ra đã có, mà là cao nhân nào đó đã cho cô ta uống loại dược vật này, khiến cô ta không dễ bị phong tà quấy nhiễu, không dễ bị độc vật hãm hại...", ông lão trầm giọng đáp.
"Còn có chuyện này sao? Có biết là do cao nhân nào không?".
"Lão nô không biết... Nhưng cậu chủ cứ cẩn thận thì hơn".
"Vậy đồ của ông có thể đối phó với con khốn này không?".
"Cậu chủ cứ yên tâm, tuy cô gái này có chút bí hiểm, nhưng chắc chắn thuốc của lão nô có hiệu lực với cô ta".
Ông lão bình thản nói, đôi mắt đục ngầu tỏ vẻ rất tự tin.
"Vậy thì tốt!".
Đinh Dương cười nói, nhìn chằm chằm Tô Nhu với ánh mắt tà mị, bất giác lè lưỡi ra liếm.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính vẫn đang nói chuyện với Ngô Thanh Xuyên bất ngờ ngẩng đầu lên, nhìn về phía này.
Đinh Dương giật thót tim.
Ông lão cũng nhíu mày.
Đây là cửa thủy tinh phản quang, bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng bên ngoài không thể nhìn vào bên trong.
Sao Lâm Chính lại để ý tới bên này?
"Cậu chủ, có lẽ người đàn ông kia... có vấn đề".
Ông lão hoàn hồn, nhỏ giọng nói.