Hương thơm của biển hoa nở rộ lại tràn ngập, triệu chứng của các nữ sinh đều đã hết.
Toàn bộ khung cảnh trở lại như trước.
Bên trong biển hoa, Lâm Chính vươn tay về phía Tô Nhu.
Cơ thể mảnh mai của Tô Nhu run rẩy, hai má ửng hồng, cô vô thức đi vào biển hoa, đặt đôi bàn tay bé nhỏ của mình lên bàn tay to lớn của Lâm Chính.
“Thích không?”
Lâm Chính khẽ mỉm cười.
“Anh làm như thế nào vậy?”
Tô Nhu nhìn những bông hoa rực rỡ ở xung quanh, thì thầm hỏi nhỏ.
Những bông hoa ở biển hoa này còn đẹp và rực rỡ hơn nhiều so với biển hoa của Đinh Dương.
“Không phải anh đã nói với em rồi sao? Hoa trong biển hoa của Đinh Dương là hoa ảo giác, loài hoa này cực kỳ hiếm, chúng sống ở vùng đầm lầy cùng với những loài hoa ăn thịt người khác. Ở xung quanh khu vực hoa ảo giác thường có rắn độc, những bông hoa chịu trách nhiệm tỏa hương để thu hút người hoặc động vật tới gần, đợi đến khi họ bị hương thơm của loài hoa này làm cho điên cuồng và bất an thì rắn độc sẽ bất ngờ tấn công giành lấy thức ăn”.
“Mà hoa ảo giác có thể nở hai lần, chỉ cần sử dụng một loại nước thuốc đặc biệt tưới lên là có thể làm cho loài hoa này nở lần hai. Mùi thơm của lần nở hoa thứ hai này không chỉ có thể giải độc cho mùi thơm của lần nở đầu tiên mà nó còn có thể giúp chúng trở nên đẹp hơn nữa. Lúc nãy khi anh tới đây đã rãi loại thuốc đặc biệt đó lên khắp biển hoa này để ép chúng nở lần hai”.
Lâm Chính giải thích.
Dĩ nhiên nói là vậy, thực tế Lâm Chính đâu có loại nước thuốc đặc biệt gì đó chứ? Anh chỉ dựa vào sức mạnh phi thăng để ép cho hoa ảo giác nở lần hai mà thôi.
Tô Nhu chợt hiểu ra.
Cô nhìn những đóa hoa rực rỡ ở xung quanh, trong lòng cảm thấy vui vẻ: “Lâm Chính, anh đã thay đổi rất nhiều so với trước đây. Bố mẹ hiểu lầm anh quá sâu nhưng thật sự mà nói anh là một người rất lợi hại”.
“Dần dần em cũng sẽ hiểu rõ anh thôi”.
Lâm Chính cười nói.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Lúc này Trịnh Minh Vỹ dẫn theo rất nhiều giáo viên và nhân viên bảo vệ lao vào hội trường.
Thấy tất cả sinh viên đều bình an vô sự, Trịnh Minh Vỹ cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Ai đã làm chuyện này vậy? Tại sao lại làm hội trường rối tung lên hết thế? Sao hai người lại đứng ở trong đó? Đi ra ngay cho tôi, dọn sạch chỗ này luôn!”
Một giáo viên nhìn thấy Lâm Chính và Tô Nhu ở bên trong biển hoa, còn cho rằng biển hoa đó là do Lâm Chính đặc biệt chuẩn bị để thể hiện tình yêu của mình với Tô Nhu, do đó đột nhiên nổi giận.
Giáo viên đó đã từng nhìn thấy rất nhiều sinh viên tỏ tình với nến và hoa, cứ mỗi lần như vậy đều bày bừa lộn xộn mà không chịu dọn dẹp nên mới cực kỳ ghét việc này.
Trịnh Minh Vỹ thấy vậy thì lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng kéo thầy giáo đó lại, cười nói: “Không sao không sao, hôm nay là lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, biển hoa này cũng được sắp xếp rất đẹp mắt nên cứ kệ họ đi”.
“Nhưng... thầy Trịnh...”
“Không sao không sao hết!”
Trương Minh Vỹ vẫn kiên trì nói rồi lén lau mồ hôi.
Lâm Chính liếc Trương Minh Vỹ nhưng không nói gì.
Lễ kỷ niệm thành lập trường đã diễn ra theo dự kiến.
Tô Nhu và Lâm Chính ngồi trên ghế tham dự.
Hôm nay tâm trạng của Tô Nhu rất tốt, nhưng sự lo lắng lại hiện lên trên đôi chân mày của cô.
Lâm Chính biết rằng cô vẫn đang lo lắng cho chuyện của Đinh Dương.
Nếu chuyện này không được giải quyết thì dù Lâm Chính có chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho cô, cô cũng chỉ có thể vui vẻ một lúc mà thôi.
Lâm Chính suy nghĩ rồi lập tức đứng lên: “Tô Nhu, em ở đây xem biểu diễn với Văn Tịnh đi, anh đi vệ sinh một lát”.
"Lâm Chính, hay em đi chung với anh nhé?”
Tô Nhu hơi do dự nói.
“Anh là một thằng đàn ông đi vệ sinh, em đi theo làm gì?”
Lâm Chính dở khóc dở cười.
“Vậy... Vậy anh cẩn thận nhé, nếu tên Đinh Dương lại giở trò mờ ám gì thì anh phải nhanh chóng trở lại đây, chúng ta cùng đi tìm thầy Trịnh tìm cách giải quyết”.
Tô Nhu nhỏ giọng nói.
Thật ra cô đã hạ quyết tâm sau khi buổi lễ kỷ niệm này kết thúc sẽ đến nhờ Trịnh Minh Vỹ giúp đỡ giải quyết vấn đề này.
Dù sao sau nhiều lần tiếp xúc đó, cô nhận ra Trương Minh Vỹ vẫn luôn bảo vệ đám sinh viên cũ như cô...
“Được!”
Lâm Chính mỉm cười rồi xoay người đi ra khỏi hội trường.
Lúc này Đinh Dương đang nằm ở trong phòng y tế của trường để được băng bó.
Nhân viên y tế cau mày khi kiểm tra răng miệng của Đinh Dương .
“Mất tám cái răng, phải đến phòng khám nha khoa để trồng lại, nếu không thì ngay cả việc ăn uống cũng sẽ trở thành vấn đề”.
“Khốn nạn!”
Đinh Dương vừa tỉnh lại đã nghe những lời này, anh ta lập tức đẩy nhân viên y tế ra rồi liếc nhìn các vệ sĩ, hét toáng lên: “Bố tôi đã tới chưa?”
“Cậu chủ yên tâm, lúc nghe tin cậu chủ xảy ra chuyện, ông chủ đã ngay lập tức dẫn người tới đây rồi, chắc là không bao lâu nữa sẽ tới trường!”, tên vệ sĩ vội vàng đáp.
“Được!”
Đôi mắt Đinh Dương hiện lên vẻ hung ác, nhìn chằm chằm vào nhân viên ý tế, nói: “Nghe đây, lát nữa khi bố tôi tới đây! Anh phải nói tình trạng của tôi cực kỳ nghiêm trọng, biết chưa hả? Cứ nói rằng tất cả xương trên người tôi đều bị gãy, chấn động não rất nặng! Hiểu rõ chưa?”
“Ơ... Em sinh viên, sao tôi có thể nói như thế chứ? Đó là việc làm trái với đạo đức nghề nghiệp của tôi!”
Vẻ mặt của nhân viên y tế đột nhiên thay đổi.
“Bảo anh nói sao thì cứ nói vậy đi, nói nhảm nhiều quá vậy?”
Đinh Dương bảo người ném một cọc tiền ra, bực mình hét lên.
Nhân viên y tế nổi giận: “Chàng trai trẻ, cậu sỉ nhục người khác quá rồi đó!”
Nói xong lập tức đứng lên rời đi.
“Mẹ kiếp, sao hôm nay gặp toàn mấy thằng ngu không vậy?”
Đinh Dương tức giận chỉ có thể chỉ vào một vệ sĩ nói: “Đi ra ngoài tìm một người tới đây, mặc áo blouse vào rồi giả làm nhân viên y tế cho tôi! Nói với người đó, cứ nói tôi chưa chết nhưng vết thương của tôi cực kỳ thê thảm, sắp chết tới nơi rồi".
“Vâng! Thưa cậu chủ!”