“Ông chủ, tôi… chúng tôi đau bụng nên đi nhà vệ sinh, đến lúc chúng tôi quay lại thì cậu chủ… cậu chủ đã xảy ra chuyện…”
Một vệ sĩ hơi bối rối, đáp lời.
“Đau bụng ư?”
Đàn ông trung niên nhướng mày: "Các người đều đau bụng cùng một lúc hả?"
"Vâng... Đúng vậy...”
"Sao có thể trùng hợp như vậy?"
Sắc mặt Đinh Chính Nghĩa tối sầm lại, hừ rồi nói: “Rõ ràng là các người lười biếng không làm việc, không bảo vệ tốt cho cậu chủ đúng không? Một đám vô dụng. Tôi nuôi các người có lợi ích gì?”
“Ơ…”
“Chẳng lẽ đều bị ngộ độc thực phẩm?”
Người đàn ông trung niên suy nghĩ rồi nói.
“Bố, là người đã đánh con giở trò”.
Đinh Dương lập tức hét lên.
“Người đó giở trò ư? Chuyện này là thế nào? Hắn đầu độc trong thức ăn của những người này à?”
Người đàn ông trung niên ngơ ngác hỏi.
“Không phải, chúng tôi không ăn gì cả”.
Một vệ sĩ vội vàng giải thích.
“Không ăn gì thì sao lại trúng độc?”
Người đàn ông trung niên cảm thấy không đúng lắm, liếc nhìn Đinh Chính Nghĩa.
Đúng như dự đoán, Đinh Chính Nghĩa cũng cảm thấy chuyện này hơi kì lạ.
“À, tại sao không thấy ông Hà, không phải ông Hà là cao thủ dùng độc sao? Theo lý mà nói thì sao lại có người có thể dùng độc ngay trước mặt ông ta được chứ?”
Người đàn ông trung niên nhìn xung quanh, nhưng không thấy ông Hà, nên hỏi.
"Đúng vậy, ông Hà đâu?"
Đinh Chính Nghĩa lập tức hỏi.
“Bố, bố đừng nhắc tới lão già đó nữa, ngay khi con và tên kia xảy ra xung đột, lão già đó không những không giúp con mà còn giúp người ngoài ức hiếp con. Con đoán lão già đó quen biết tên kia. Con giận quá nên đã bảo người đưa ông ta đi rồi”.
Đinh Dương tức giận nói.
“Cái gì?”
Đinh Chính Nghĩa tức giận thốt lên: “Đồ Hà đi theo tôi nhiều năm như vậy, đến giờ phút quan trọng lại phản bội tôi. Đồ khốn, đợi tôi giải quyết xong tất cả những người đã đánh con tôi, tôi sẽ tính sổ với ông ta”.
“Ông Đinh, ông Hà luôn rất cẩn trọng, không thể không có lý do gì mà lại phản bội ông. Tôi nghĩ bên trong chắc chắn có uẩn khúc. Có thể hỏi ông Hà rõ ràng trước rồi hẵng tính”.
Người đàn ông trung niên mở lời.
“Lề mà lề mề, ra cái thể thống gì nữa? Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì mặt mũi của tôi sẽ mất sạch”.
Đinh Chính Nghĩa hậm hực mắng.
“Ông Đinh. Tôi lo lắng sẽ đá phải tấm sắt”, người đàn ông trung niên vội nói.
“Tấm sắt? Đinh Chính Nghĩa tôi chính là tấm sắt. Tôi chưa từng sợ kẻ nào, cho dù hắn là Thiên Vương hay là ai, dám động vào con trai tôi thì đều đáng chết”.
Đinh Chính Nghĩa mắng chửi, xua tay, hét: “Dẫn đường. Tôi muốn đích thân đi gặp thằng chó dám đánh con trai tôi”.
"Vâng!"
“Bố, con lập tức đưa bố đi”.
Đôi mắt Đinh Dương sáng rực, vội vàng đi đầu dẫn đường.
Chẳng mấy chốc, cả đoàn người rời khỏi phòng y tế.
Sắc mặt người đàn ông trung niên trở nên căng thẳng, không đi theo, mà lấy điện thoại gọi cho Đồ Hà.
Điện thoại reo rất lâu mới có thể kết nối.
"Ai?"
Trong điện thoại phát ra giọng nói yếu ớt của Đồ Hà.
“Đồ Hà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người đánh cậu chủ rốt cuộc là ai?”
Người đàn ông trung niên trầm giọng chất vấn.
“Đồ Hà vừa nghe, giọng điệu run rẩy, vội vàng hỏi: “Các ông đến Sa Thị rồi sao?”
“Vệ sĩ của cậu chủ gọi điện thông báo cho ông Đinh, nói cậu chủ bị người ta đánh thừa sống thiếu chết, ông Đinh vô cùng tức giận, lập tức dẫn người tới Sa Thị”.
“Vậy ông chủ đâu?”
“Bọn họ… đã đi tìm người kia tính sổ rồi”.
Người đàn ông trung niên ngập ngừng nói, ông ta đã cảm thấy có gì đó không ổn.
“Toang rồi. Tất cả toang hết rồi. Mau bảo ông chủ quay lại, nếu không mọi thứ sẽ kết thúc”.
Đồ Hà hét lên thảm thiết, gần như gào khàn cả giọng.
“Đồ Hà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người kia có lai lịch thế nào?”
Đàn ông trung niên vội hỏi.
“Người đó… là thần y Lâm ở Giang Thành”.
Đồ Hà suy sụp, hét lên.
"Cái gì?"
Đầu óc của người đàn ông trung niên trở nên trống rỗng.
Là thần y Lâm ở Giang Thành trong truyền thuyết ư?
Thần y Lâm nắm giữ Dương Hoa, hủy diệt Thành Sơn, san bằng Thiên Ma Đạo hả?
“Ông… ông chắc chắn… không nhận nhầm chứ?”, giọng nói của người đàn ông trung niên run rẩy.
“Vô cùng chính xác, tôi tuyệt đối không nhận nhầm”.
Đồ Hà hét toáng lên.
Người đàn ông trung niên không dám chần chừ nữa, lao như điên ra khỏi phòng y tế.