Dục Chấn Thiên vui mừng như điên.
Ông ta không ngờ, Lâm Chính lại xuất hiện ở đây.
Nhưng ngay lập tức, ông ta đã tỉnh táo lại.
Chuyện đã phát triển đến mức này, Lâm Chính xuất hiện thì có ích gì?
Thiếu Băng Nguyên đã làm mọi chuyện đến bước đường cùng rồi.
E rằng Đại La Kim Tiên tới, cũng không có sức xoay chuyển trời đất!
“Anh là cái thá gì?”
Thiếu Phù Thương nhíu mày, dường như rất không vui.
Lâm Chính lắc đầu: “Nếu anh muốn mọi người tâm phục khẩu phục, chỉ cần đưa bằng chứng của anh ra, như vậy còn ai dám nghi ngờ? Nếu anh không dám đưa ra, chỉ dựa vào lời nói thì sao có sức thuyết phục? Đến lúc đó, chỉ sợ người của liên minh đều sẽ tranh cãi ngọn nguồn gốc rễ của chuyện này, cho rằng Ngũ Phương Băng Nguyên các người lạm dụng quyền lực, cậy mạnh hiếp yếu, xử oan người tốt đó!”
Những lời này có thể nói là đánh trúng điểm yếu của đám người Thiếu Phù Thương.
Bọn họ chỉ sợ để lộ nhược điểm, khiến chưởng môn biết được thì khó giải thích.
“Hừ, miệng lưỡi sắc bén lắm, mà thôi, anh đã muốn xem, tôi sẽ cho anh xem, cho anh không còn lời nào để nói!”
Thiếu Phù Thương hừ nói, phất tay một cái, một người của Băng Nguyên lập tức đưa toa thuốc cùng với ‘Cường Hồn Đan’ do người nhà họ Dục luyện chế giao cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy rồi xem kỹ, sau đó nhìn đi nhìn lại ‘Cường Hồn Đan’ trong tay, chìm trong một suy nghĩ nào đó.
“Thế nào? Thằng kia, chắc anh có thể nhìn ra ‘Cường Hồn Đan’ do nhà họ Dục luyện chế có vấn đề chứ?”
Thiếu Phù Thương cười đểu nói.
“Quả thực là có vấn đề!”
Lâm Chính gật đầu.
Người nhà họ Dục nghe vậy đều run lên, cũng không biết nên nói gì.
Ngay cả Lâm Chính cũng nói đan dược do bọn họ luyện chế có vấn đề ư?
E rằng không ai có thể cứu bọn họ rồi…
Dục Chấn Thiên há miệng, cuối cùng vẫn không thể thốt ra lời nào, nhưng trên mặt đã lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng chua xót.
“Ha ha, nếu đã như vậy, tôi nghĩ cũng sẽ không còn ai chất vấn nữa đúng không? Người đâu, dẫn người nhà họ Dục đi! Từ hôm nay trở đi, bọn họ sẽ là nô lệ của Ngũ Phương Băng Nguyên chúng ta!”
Thiếu Phù Thương lạnh lùng cười khẩy, bàn tay to lại vung lên.
“Khoan đã!”
Lâm Chính đột nhiên hô lên.
“Tên kia, kiên nhẫn của tôi có giới hạn!”
Thiếu Phù Thương rùng mình.
“Tôi nói có vấn đề, sao anh lại phán đoán như vậy?”
Lâm Chính trầm giọng nói.
“Anh có ý gì?” Thiếu Phù Thương sửng sốt.
“Tôi nói phương thuốc của các người có vấn đề, chứ chưa từng nói viên đan dược này có vấn đề!”
Lâm Chính vung vẩy phương thuốc trong tay nói.
“Cái gì?”
Thiếu Phù Thương giật mình.
Đám người Thái Hòa cũng vô cùng kinh ngạc.
Chẳng mấy chốc, mọi người giận tím mặt.
“Khốn kiếp! Tên kia, anh dám nghi ngờ đơn thuốc của Ngũ Phương Băng Nguyên chúng tôi hả?”
Thiếu Phù Thương xông lên trước vài bước, túm lấy Lâm Chính hét lớn.
Vẻ mặt hắn dữ tợn, cực kỳ tức giận.
Ngay cả sắc mặt của đám người Thái Hòa cũng vô cùng khó coi.
Nói cho cùng, nghi ngờ đơn thuốc là nghi ngờ về y thuật của người Ngũ Phương Băng Nguyên.
Đây là ở vực Diệt Vong, thế nhưng đây lại là chuyện lớn liên quan đến thể diện của tông môn.
Càng đừng nói đến thế tộc siêu bá chủ như Ngũ Phương Băng Nguyên.
“Đúng là đúng, sai là sai, phương thuốc của Ngũ Phương Băng Nguyên các người quả thực có vấn đề, còn không cho phép tôi nói sao?”
Lâm Chính lạnh lùng hừ nói.
“Anh… người đâu, lôi tên khốn kiếp này xuống, đánh cho tôi! Đánh thật mạnh cho tôi!”
Thiếu Phù Thương cũng không nhẫn nhịn được nữa, liên tục gầm lên.
“Vâng!”
Chiến sĩ Băng Nguyên ở hai bên lập tức xông lên.
Bọn họ cũng không có cách nào nhẫn nhịn được khi thấy sự kiêu ngạo của Lâm Chính.
“Dừng tay!”
Thái Hòa lại hét lớn.
“Thái Hòa đại nhân!”
Thiếu Phù Thương trợn mắt nhìn ông ta.
“Hãy để người này nói ra nguyên nhân, nếu cậu ta không nói được thì tới lúc đó xử lý cũng chưa muộn!”
Thái Hòa trầm giọng nói.
“Cũng được!”
Thiếu Phù Thương lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính, thấp giọng nói: “Nếu anh không nói được nguyên nhân thì tôi đảm bảo sẽ băm anh thành trăm mảnh, hiểu không?”
“Anh mau nói đi!”