TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Huyết Chiến Thần
Chương 22: Phong Ma Cửu Chỉ (Thượng, hạ)

Một người khác trợn mắt hỏi.

Long Thần cười nhạt đầy ẩn ý, lên tiếng chế nhạo:

"Chỉ là ta đợi nàng lấy được Long Ấn, sau đó mới thu hồi ngược lại từ tay nàng, có như vậy ta mới cảm thấy thành tựu to lớn. Thực lực ngươi nhiêu đó đúng là làm cho người ta mất mặt, thôi thì để ta giúp ngươi giành lại một chút thể diện."

Dương Linh Thanh không nghĩ tới Long Thần dám đến, lúc này nàng nhìn thấy tên này nở nụ cười tràn đầy tự tin, trong lòng cũng hơi thẫn thờ. Nhưng khi nàng nhớ tới ca ca của mình bị hắn hại chết, sắc mặt lập tức xanh mét, lạnh lùng nói:

"Tiểu tặc, đền mạng ca ca cho ta!"

Một tiếng thét này lập tức đánh tỉnh tất cả mọi người trong sân.

Tiếng nghị luận đột nhiên dừng lại, toàn sân im phăng phắc. Long Thần ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, sau đó chậm rãi tiến lên lôi đài.

Mà lúc này, lão tổ Dương gia đang định giao Long Ấn cho Dương Linh Nguyệt.

Nhìn thấy Long Thần ra sân, đám người trên khán đài vội vàng nhỏ to trao đổi, trong đó có một người mắt lộ hung quang đại thịnh, chính là Dương Tuyết Tình. Nàng đang định đứng lên liền bị Bạch Triển Hùng đè xuống, thấp giọng nói:

"Tình muội, tên tiểu tử này lá gan không nhỏ, bản thân ta muốn nhìn xem hắn có bản lĩnh gì. Ngươi không nên làm trò trước mặt mọi người, như vậy sẽ gây hại cho thanh danh của ngươi."

Dương Tuyết Tình lúc này mới giật mình tỉnh ngộ, thế nhưng ánh mắt nhìn về phía Long Thần vẫn lạnh lẽo vô cùng.

Long Thần đột nhiên nhìn về phía nàng, trong mắt hắn lộ vẻ quật cường thoáng như mũi tên bắn vào tim nàng. Trong chốc lát đó, tâm thần bất ổn không yên, đầu óc nghĩ ngợi lung tung.

"Tên này… thực lực lại tiến bộ..."

Trong lòng Dương Tuyết Tình âm thầm khiếp sợ.

Long Thần nhìn thoáng qua Dương Tuyết Tình, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng. Lúc này hắn đứng trước mắt mấy trăm người vẫn bình tĩnh như thường, huống chi phía trước còn có lão tổ Dương gia quyền uy chí thượng.

Lão tổ Dương gia cũng kinh nghi bất định nhìn tên tiểu tử này, trong mắt hắn Long Thần không có khiếp đảm chút nào. Thậm chí tên này còn hành động tự nhiên, to gan lớn mật khiêu khích tất cả mọi người.

Cho dù lão tổ tuổi tác đã cao, kinh nghiệm phong phú cũng âm thầm bội phục, nhưng hắn biết Dương gia bây giờ chẳng khác gì núi đao biển lửa đối với Long Thần.

"Có thể không để ý sinh tử, bất khuất kiên cường đối mặt khó khăn. Chỉ cần không chết sau này nhất định tiền đồ vô lượng."

Đây chính là suy nghĩ của lão tổ Dương gia đối với Long Thần. Hắn muốn nhìn xem tên tiểu tử này năng lực gì vượt qua khó khăn trước mắt.

Lúc này ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Long Thần, hơn phân nửa là có ý giễu cợt. Lão tổ Dương gia lộ vẻ tán thưởng, nhưng mà càng nhiều người cho rằng đầu óc Long Thần có bệnh.

Ánh mắt Long Thần bình thản nhìn lão tổ Dương gia, từ từ quỳ xuống cao giọng nói:

"Tôn nhi bái kiến lão tổ, hôm nay diễn ra đại hội gia tộc, Tôn nhi tới chậm vốn nên trách phạt. Thế nhưng..."

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Dương Linh Nguyệt, nói to:

"Tôn nhi thân là thành viên Dương gia cũng có cơ hội nhận được Long Ấn. Tôn nhi khẩn cầu lão tổ chấp thuận Tôn nhi khiêu chiến Linh Nguyệt tỷ, quyết một trận thư hùng."

Long Thần hiển nhiên là nhằm vào Long Ấn, người nào cũng rõ ràng chuyện này. Nhưng mà hắn cả gan bày trò trước mặt lão tổ Dương gia, quang minh chính đại nói ra yêu cầu của mình đúng là gan to bằng trời. Nhưng nghĩ lại chênh lệch thực lực giữa hắn và Dương Linh Nguyệt, mọi người chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ.

"Si tâm vọng tưởng!"

Dương Tuyết Tình cười nhạt nói.

Mà ở trong sân, đại đa số người đều có ý nghĩ này.

Nhìn thiếu niên này nhìn mình rất bình tĩnh, lão tổ Dương gia dần dần nổi lên hứng thú, thản nhiên nói:

"Thần nhi, đại gia tộc có quy củ của đại gia tộc, ngươi đã tới trễ hiển nhiên không có tư cách tham gia đại hội. Mặt khác, lần này tỷ thí là trải qua một vòng tái chiến, ngươi vừa xuất hiện đã đòi tranh giành vị trí vô địch vốn không phù hợp quy củ."

Long Thần thấy đối phương không có thái độ kiên quyết từ chối liền biết có cơ hội, lúc này mới cao giọng nói:

"Nếu như lão tổ cảm thấy ta không có tư cách tham gia tỷ thí, vậy thì tự nhiên an bài đối thủ cho ta chứng minh thực lực. Long Ấn vốn nên thuộc về người ưu tú nhất, Linh Nguyệt tỷ không chiến đấu với ta làm sao biết nàng mạnh hơn?"

Hắn nhìn về phía Dương Linh Nguyệt tràn đầy khiêu khích, nàng bị hắn giành hết danh tiếng cũng tức giận vô cùng. Hơn nữa, người này hại chết Dương Chiến, nàng vốn đang tìm cơ hội giết hắn báo thù.

Long Thần nhìn nàng chằm chằm, nói lớn:

"Không biết Linh Nguyệt tỷ còn nhớ rõ ước định ban đầu không? Nếu như Linh Nguyệt tỷ muốn nhận thua, ta tự nhiên..."

"Tốt lắm!"

Ánh mắt Dương Linh Nguyệt lóe lên hàn quang, nàng cúi người thi lễ với lão tổ Dương gia, mở miệng nói:

"Lão tổ, hôm nay ta sẽ đánh một trận với tiểu tử này, tránh cho hắn ăn nói lung tung làm mất mặt gia tộc, cũng tránh cho có người nói ta đây hữu danh vô thực. Ta đời này thống hận nhất chính là cái loại tiểu nhân ngầm thương hại người, hôm nay ta muốn giáo huấn hắn một trận."

Dương Linh Nguyệt đã tỏ thái độ kiên trì, lão tổ Dương gia mỉm cười thần bí, nói:

"Các ngươi đã yêu cầu như vậy, ta đây đành phải đáp ứng. Tthế nhưng, tỷ võ điểm đến là dừng, hai người các ngươi cẩn thận khống chế chính mình đừng để cho Dương gia mất mặt. Nếu không, ta sẽ mang Long Ấn trở về."

Biện pháp khích tướng Dương Linh Nguyệt đã thành công, Long Thần mừng rỡ trong lòng, vội vàng nói:

"Đa tạ lão tổ thành toàn, Linh Nguyệt tỷ là hạng nữ lưu, ta tự nhiên sẽ hạ thủ lưu tình."

"Ngươi..."

Dương Linh Nguyệt bị chọc tức giận không nhẹ.

Bên ngoài tràng, Dương Linh Thanh nhìn thấy hết thảy, ánh mắt nàng có vẻ phức tạp. Đúng là Long Thần hại chết đại ca của nàng, phụ thân hận hắn muốn chém chết ngay tại chỗ. Trước đây, nàng vốn có giao hảo với Long Thần, bây giờ tiểu tử này hăng hái khiêu chiến Dương Linh Nguyệt, thái độ tự tin hơn người làm cho nàng rất là phân vân.

"Cũng tốt, chuyện ca ca để sau đại hội rồi lại tính sổ. Tiểu tử này cố ý làm náo động hẳn là có thực lực tương xứng, nếu không hôm nay hắn sẽ chết rất thảm. Nửa tháng trước thực lực hắn chỉ là Long Mạch cảnh đệ tam trọng, chênh lệch song phương tới ba trọng. Hắn làm thế nào đánh lại Linh Nguyệt tỷ?”

Dương Thanh Huyền và Dương Vũ đang âm thầm nói chuyện với nhau.

Ánh mắt Dương Vũ nhìn Long Thần đánh giá hồi lâu, nhỏ giọng nói:

"Tiểu tử này cao nhất chỉ là Long Mạch cảnh đệ tứ trọng, nhưng hắn tu luyện ít nhất một môn chiến kỹ luyện thể. Năng lực không cao lại ngông cuồng tự cao tự đại, chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi."

Dương Thanh Huyền cũng gật đầu nói:

"Đúng thế, chênh lệch tới hai trọng, không phải là chiến kỹ luyện thể có thể bù đắp. Chỉ có điều hắn dám đứng ở chỗ này khiêu chiến Linh Nguyệt làm cho người ta kinh ngạc."

Dương Vũ cười nhạt nói:

"Hữu dũng vô mưu chỉ làm trò cười cho thiên hạ."

Dương Thanh Huyền im lặng không nói, thần sắc trên mặt vô cùng kỳ lạ.

Mà lúc này lão tổ Dương gia đã quay trở lại chỗ ngồi, chào hỏi một đám khách nhân xong liền ra lệnh cho Long Thần và Dương Linh Nguyệt tiến hành quyết đấu.

"Long Mạch cảnh đệ lục trọng."

Long Thần bắt đầu nghiêm túc đánh giá thực lực Dương Linh Nguyệt.

"Ta không nói giỡn với ngươi, hôm nay ta sẽ dốc hết toàn lực động thủ. Nếu như ngươi bất hạnh chết thảm không nên trách ta."

Nghe thấy Long Thần nói như thế, Dương Linh Nguyệt cười lạnh đáp:

"Để ngươi nằm mơ một chút cũng không sao. Rồi ta sẽ cho ngươi biết vị trí thật sự của mình, ngươi chỉ là một tên nô bộc tại Dương gia không hơn không kém. Đừng có tự đánh giá mình quá cao, kẻo ngã đau đó!"

Long Thần không tranh chấp với nàng, tập trung tinh thần cho trận chiến trước mắt.

Không khí từ từ ngưng đọng, Tinh quang bắt đầu hiển lộ ngoài thân, ánh mắt hắn lóe lên lao thẳng tới Dương Linh Nguyệt.

Đọc truyện chữ Full