Dù sao tất cả những lời này đều là lời nói suông, không có bằng chứng, sao Hoa Thiên Hải có thể thừa nhận?
Mặc dù mọi người không tin, nhưng cũng không thể làm gì ông ta.
“Tôi giết người này, giết người nhà họ Dục là bởi vì nhà họ Dục không tuân theo quản lý của liên minh, tùy ý làm bậy, còn làm người của Ngũ Phương Băng Nguyên bị thương, người hung hăng ngang ngược như vậy, làm sao tôi có thể tha thứ? Nếu như bỏ qua cho bọn họ thì sao tôi có thể dẫn đầu liên minh, thảo phạt Thiên Thần Điện, trừ hại cho vực Diệt Vong?”
“Sự việc lần này, tôi đơn giản là ra tay vì chính nghĩa! Tuyệt đối không phải vì lợi ích cá nhân! Các vị đừng nghi ngờ!”
Hoa Thiên Hải lấy lại tinh thần, ra vẻ hùng hồn, chỉ vào mấy người Lâm Chính lớn tiếng khiển trách.
Âm thanh vang lên, vô cùng đanh thép.
Căn bản không nhìn ra trong lòng có âm mưu gì.
“Bố à, đã đến lúc này, bố còn không chịu thừa nhận sao? Cái gọi là thanh danh có gì quan trọng? Chỉ cần bố chịu hối cả thay đổi, chỉ cần bố từ bỏ quá khứ, bố vẫn được nghìn người ngưỡng mộ giống như trước!”
Hoa Vi Vi nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào khuyên nhủ.
“Câm miệng! Đứa con gái bất hiếu! Bị người này mê hoặc! Phản bội Ngũ Phương Băng Nguyên thì đã đành, còn vu oan cho bố! Tên họ Lâm này rốt cuộc đã rót cho con lời đường mật gì hả? Sao con có thể đối xử với bố như vậy?”
Hoa Thiên Hải nổi giận nói.
“Nói không sai, chưởng môn của chúng ta phẩm chất anh hùng như thế nào? Tính tình ngay thẳng, có thể nói là quân tử đương thời! Sao có thể làm ra chuyện hèn hạ vô liêm sỉ như cô nói? Cô hãy thành thật thừa nhận, có phải người này đã xúi giục cô vu oan cho chưởng môn như vậy không?”
Thiếu Xuyên cũng tiến lên, lạnh lùng chất vấn.
Lời vừa nói ra, Nhất Đạo Chân Nhân cùng đám người Lương thành chủ đều quay đầu nhìn về phía Hoa Vi Vi và Lâm Chính, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Ông… Các ông…”
Hoa Vi Vi sửng sốt không nói lên lời.
“Cô Hoa, những lời cô nói, có chứng cứ gì không?”
Lúc này, Nhất Đạo Chân Nhân mở miệng hỏi.
“Chứng cứ? Tôi… Tôi không có…”
Sắc mặt Hoa Vi Vi trắng bệch nói.
“Không có bằng chứng, chúng tôi khó có thể tin cô!”
Nhất Đạo Chân Nhân đầy thâm ý nói.
“Suýt nữa bị cô gái này lừa, hiểu lầm người tốt!”
Lương thành chủ giận dữ phất tay, dẫn người rời đi.
“Chờ đã!”
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên hô to.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào anh.
“Thằng nhóc, cậu còn muốn ở đây nói hươu nói vượn cái gì?” Thiếu Xuyên mắng.
“Đừng nghe thằng nhóc này nói bậy! Các người mau ra tay đi, giết chết người này cho tôi!”
Hoa Thiên Hải hét lớn.
“Thế nào? Hoa Thiên Hải, ông chột dạ sao? Sao lại không dám để tôi đưa chứng cứ ra?”
Lâm Chính nhàn nhạt nói.
Sắc mặt Hoa Thiên Hải khẽ biến, muốn dùng vũ lực giết người, lại sợ để lộ sơ hở, nhìn xung quanh, hỏi: “Cậu nói cậu có chứng cứ? Vậy lấy ra cho mọi người xem đi!”
“Đừng nóng vội, chứng cứ đang trên đường đến!”
Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Trên đường?” Hoa Thiên Hải hơi sửng sốt.
“Nói đúng ra, không phải chứng cứ, mà là nhân chứng!”
Lâm Chính nhìn đồng hồ, mở miệng nói: “Tôi nghĩ Đoạn Thiên Tường chắc là sắp tới rồi, chờ ông ta tới, chân tướng sẽ rõ ràng!”
“Cái gì?”
Hoa Thiên Hải chợt run lên, không thể tin được.
“Đoạn Thiên Tường không phải bị cậu giết rồi sao?”
Thiếu Xuyên vội hỏi.
“Tôi vốn là muốn giết Đoạn Thiên Tường, nhưng Đoạn Thiên Tường lại nói với tôi, tôi với ông ta tiếp xúc với nhau, Hoa Thiên Hải nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi, nhất định sẽ giết người diệt khẩu, cho nên tôi đã lặng lẽ giữ lại cái mạng của Đoạn Thiên Tường! Bảo ông ta giờ phút này xuất hiện, đưa ra bằng chứng tội ác của ông trước mặt mọi người!”
Lâm Chính lạnh nhạt nói.
Hoa Thiên Hải trợn tròn mắt.
Tầm mắt của tất cả mọi người tập trung trên người ông ta.
Bất kể là Nhất Đạo Chân Nhân hay Lương thành chủ, lúc này đã khá tin tưởng lời nói của Lâm Chính.
Đoạn Thiên Tường còn chưa tới, thần sắc Hoa Thiên Hải đã như vậy, đủ để chứng tỏ trong lòng ông ta có điều gì đó kỳ lạ!
“Tính toán thời gian, hẳn là Đoạn Thiên Tường đã đến Trường Hồ cách đây mười dặm rồi, để đề phòng người của Ngũ Phương Băng Nguyên ám sát, Vương Nhất Thánh, ông mau đi tiếp ứng ông ta đi! Không được để ông ta có bất kỳ tổn thương nào!”
Lâm Chính quát khẽ.
Vừa nói xong, Hoa Thiên Hải lập tức lao như tên, điên cuồng lao về hướng Trường Hồ.
“Hoa Thiên Hải, ông muốn giết người diệt khẩu sao?”
Lâm Chính hét lớn, nhanh chóng lao lên ngăn cản.
“Đoạn Thiên Tường tội ác tày trời, tôi đang diệt trừ hậu họa cho vực Diệt Vong! Cậu đừng nói bậy, mau tránh ra cho tôi, bằng không tôi sẽ nghiền xương cậu thành tro!”
Hoa Thiên Hải gầm lên, thúc giục lớp sương lạnh vô tận muốn đóng băng Lâm Chính.
Nhưng toàn thân Lâm Chính bùng cháy ngọn dị hỏa đáng sợ, không hề sợ hãi lớp sương lạnh của Hoa Thiên Hải.
Thấy không làm gì được Lâm Chính, Hoa Thiên Hải đành bỏ cuộc, muốn xông tới Trường Hồ tập kích, nhưng Lâm Chính đột nhiên vươn tay, gắt gao khống chế mắt cá chân ông ta.
“Khốn kiếp!”
Mắt Hoa Thiên Hải đỏ bừng, trong tay ngưng tụ ra một thanh băng kiếm, hung hăng đâm về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính lại tay không bắt lấy, nắm chặt băng kiếm, thờ ơ nhìn ông ta.
“Hoa Thiên Hải, ông sốt ruột rồi à?”