TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3907 “TÔI KHÔNG CÓ GÌ ĐỂ NÓI!”

“Mau nhìn người đó đi!”

“Người đó hình như là Đoạn Thiên Tường?”

“Là ông ta thật sao?”

“Trời ạ, người này biến mất suốt mười năm nay, không ngờ ông ta lại xuất hiện ở chỗ này.

“Không phải ông ta đã chết rồi sao?”

“Có khả năng ông ta chưa chết mà chỉ trốn đi thôi, dù sao Ngũ Phương Băng Nguyên cũng đuổi giết ông ta suốt mười năm ròng mà!”

“Tại sao người này lại bị Ngũ Phương Băng Nguyên đuổi giết vậy?”

"Bên phía Ngũ Phương Băng Nguyên nói rằng người này có ý đồ mưu hại chưởng môn, cũng đã từng ám sát chưởng môn Hoa Thiên Hải nên mới bị đuổi giết”.

“Còn có chuyện như vậy sao? Tại sao vô duyên vô cớ Đoạn Thiên Tường lại muốn ám sát Hoa Thiên Hải? Tôi nhớ hình như là hai người họ đã quen biết nhau từ lâu rồi phải không?”

"Không biết, có lẽ trong đó vẫn còn bí có mật!”

Mọi người bàn tán sôi nổi, thì thầm to nhỏ với nhau.

Vẻ mặt của Hoa Thiên Hải cực kỳ khó coi, cả người run bần bật.

Nhất Đạo Chân Nhân, Lương thành chủ và người đứng đầu các thế lực khác đã tin tưởng hoàn toàn vào những gì Hoa Vi Vi nói khi nhìn thấy cảnh này.

“Hoa Thiên Hải! Lâu rồi không gặp! Hừ, chắc ông không ngờ nhỉ? Tôi vẫn chưa chết!”

Đoạn Thiên Tường được Hoa Vi Vi đỡ tới, nhìn chằm chằm vào Hoa Thiên Hải liên tục cười mỉa.

“Thằng khốn! Lúc trước ông giết tôi không thành vậy mà bây giờ còn dám xuất hiện ở trước mặt tôi à? Ông thật to gan!”

Hoa Thiên Hải lớn tiếng chửi rủa, muốn ra tay ngay và luôn.

Nhưng Lâm Chính lập tức ngăn cản ông ta lại: “Sao thế? Hoa Thiên Hải, ông muốn giết người bịt miệng à?”

Anh quay đầu lại nhìn Đoạn Thiên Tường quát: “Đoạn Thiên Tường, ông hãy nói hết tất cả những gì ông biết đi! Để mọi người biết bộ mặt thật của Hoa Thiên Hải xấu xa tới mức nào!”

“Kỳ thực những lời nói trước đó của cô Hoa đã nói hết tất cả, tôi không có gì để nói thêm, nhưng tôi đã đứng ở đây nên cũng sẽ không chọn cách im lặng!”

Đoạn Thiên Tường lạnh lùng nói: “Ngũ Phương Băng Nguyên thật ra là do tôi và người này cùng xây dựng, nó có thể được như ngày hôm nay là nhờ tâm huyết của tôi và Hoa Thiên Hải. Thế nhưng người này lại có họa cùng chịu mà có phúc lại không muốn cùng hưởng! Sau khi Ngũ Phương Băng Nguyên thăng cấp lên thành thế tộc siêu bá chủ, ông ta đã âm thầm ra tay cưỡng hiếp vợ tôi khiến tôi phát điên, hơn nữa ông ta còn đánh lén sau lưng muốn giết chết tôi, nếu không phải do mạng tôi lớn thì sao tôi còn có thể đứng ở đây được? Tôi biết mọi người sẽ không tin những lời nói chỉ đến từ một bên của tôi, nếu như mọi người muốn có chứng cứ thì thật ra lại rất dễ dàng!”

“Đó chính là chiếc áo choàng Lưu Ly Bảo Y trên người cô Hoa! Bảo Y đó vốn là báo vật mà vợ của tôi sử dụng để phòng thân, nhưng sau khi vợ tôi bị Hoa Thiên Hải sát hại nó đã bị Hoa Thiên Hải lấy đi tặng cho cô Hoa”.

“Đây là chứng cứ chắc chắn nhất! Hoa Thiên Hải, ông vẫn muốn phủ nhận sao?”

Đoạn Thiên Tường nói năng cực kỳ tự tin và đầy lý lẽ, âm thanh vang khắp nơi.

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều ồ lên.

Cả người Hoa Thiên Hải lạnh toát, môi tím tái, nỗi sợ hãi và giận dữ hiện lên trong đôi mắt ông ta cực kỳ rõ ràng.

“Hoa Thiên Hải, tới bây giờ ông vẫn chưa chịu thừa nhận à?”

Lâm Chính lạnh lùng hỏi.

“Chưởng môn, chuyện này là thật sao?”

“Hoa minh chủ, mong ông hãy cho chúng tôi một lời giải thích!”

“Đúng vậy, chúng tôi muốn ông giải thích!”

“Những gì người này nói rốt cuộc có phải là thật hay không?”

Những người đứng đầu của các thế lực tham gia liên minh lần lượt lên tiếng, mắt người nào cũng hiện lên sự tức giận và không cam lòng.

“Tôi không có gì để nói!”

Hoa Thiên Hải hít sâu một hơi, vẻ mặt hờ hững nói: “Một ngọn núi không thể chứa hai hổ, Ngũ Phương Băng Nguyên chỉ có thể có một chủ, nếu tôi không ra tay ngay từ đầu thì người ra tay sẽ là Đoạn Thiên Tường! Tôi đã làm gì sai chứ?”

Câu nói vừa dứt, cả hiện trường đều nháo nhào.

Câu nói này giống với việc Hoa Thiên Hải đã thú nhận tất cả.

“Hóa ra Hoa Thiên Hải lại là người như vậy!”

Đám người Nhất Đạo Chân Nhân và Lương thành chủ thở dài, im lặng lắc đầu, đôi mắt tràn đầy vẻ thất vọng.

Một liên minh như vậy không xứng đáng để họ phải dốc sức phục vụ!

Đọc truyện chữ Full