Hoa Thiên Hải vẫn không cam lòng!
Thả những người này đi thì sau này ông ta còn mặt mũi nào nữa?
Đường đường là chủ của Ngũ Phương Băng Nguyên, chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho người khác.
Nhưng xem tình hình trước mắt, nếu như không thả thì ông ta cũng không làm gì được Lâm Chính, nếu phái toàn bộ lực lượng của Ngũ Phương Băng Nguyên ra chiến đấu với Lâm Chính, cho dù là thắng hay thua, kết quả như thế nào ông ta đều không gánh nổi.
Ông ta hít sâu một hơi, nắm chặt hai tay, đôi mắt ngập tràn hận thù.
Cuối cùng ông ta vẫn dùng lý trí chiến thắng sự tức giận, vung tay lên, những cao thủ Ngũ Phương Băng Nguyên xung quanh lập tức lùi về phía sau mấy bước.
“Nhất Đạo Chân Nhân, Lương thành chủ và các vị đã lên tiếng, nếu tôi không nể mặt các vị thì có vẻ là tôi quá nhỏ mọn!”
Hoa Thiên Hải thấp giọng nói.
Không ai biết ông ta rốt cuộc đã dùng bao nhiêu sự quyết tâm, dùng bao nhiêu sức lực mới nói ra được những lời này.
Nhưng không ai biết, thả bọn người Lâm Chính, mặt mũi mà Hoa Thiên Hải xem trọng nhất dường như đã không còn lại gì.
Nhưng ông ta không có sự lựa chọn khác.
Bỗng chốc rất nhiều người của các thế tộc khác âm thầm cười nhạo, vẻ mặt nghiền ngẫm.
Hoa Thiên Hải không kiềm chế được cơn giận, ông ta nhìn chằm chằm Hoa Vi Vi và Lâm Chính, trong mắt ngập tràn sát ý và hận thù.
Nhưng ông ta không nói gì nữa.
Tình hình này ông ta cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể xoay người lại, hóa thành một tia sáng, biến mất dần về phía Thiên Các.
Hiện trường lần thứ hai vang lên tiếng hô hoán.
Có người không hiểu nổi, có người trong lòng không cam lòng, còn có không ít tiếng cười nhạo.
“Đường đường là chủ của Ngũ Phương Băng Nguyên mà chỉ có vậy thôi à?”
“Chẳng trách Ngũ Phương Băng Nguyên lại đứng cuối trong thế tộc siêu bá chủ, bây giờ cho thấy đều có nguyên nhân cả”.
“Tướng quân vô dụng, diệt cả ba quân!”
“Đúng vậy!”
Tiếng nói bàn luận không dứt bên tai.
Những người Băng Nguyên nghe thấy vừa xấu hổ vừa giận dữ, nhưng ngay cả Hoa Thiên Hải còn không để ý, bọn họ còn có thể làm gì đây?
Cho nên bọn họ chỉ có thể tức giận oan ức rút lui khỏi Băng Nguyên.
“Cậu bạn, tôi nghĩ tạm thời cậu an toàn rồi”.
Nhất Đạo Chân Nhân xoay người lại, gật đầu với Lâm Chính.
“Cảm ơn đạo trưởng và các vị đại nhân đã giúp đỡ!”
Lâm Chính lập tức ôm quyền.
“Cậu khách sáo rồi! Thật ra chúng tôi chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, nếu không có thực lực phi phàm của cậu, cho dù chúng tôi có đứng ra cũng vô dụng!” Nhất Đạo Chân Nhân cười nói.
“Nói rất đúng, thực lực của Lâm đại nhân quả thật đáng ngạc nhiên, không hổ là người đi ra từ thần mộ chí tôn!”
Lương thành chủ cũng ôm quyền, cười nói.
Nếu không phải Lâm Chính có thể chống lại Hoa Thiên Hải, bọn họ không chắc sẽ có gan đứng ra chống lại Hoa Thiên Hải.
Nguyên do Hoa Thiên Hải tức giận lui về chủ yếu là vì ông ta không thể bắt được Lâm Chính trong thời gian ngắn, nếu hạ lệnh tấn công, dùng thực lực của Băng Nguyên để giết chết Lâm Chính đương nhiên rất dễ, nhưng hôm nay người của mười mấy thế tộc đều đứng về phía Lâm Chính, đây là một sức mạnh không nhỏ, đương nhiên Hoa Thiên Hải sẽ không dám trả cái giá lớn như vậy để chiến đấu với lực lượng này.
“Các vị quá khen!”
Lâm Chính thản nhiên cười.
“Lâm đại nhân, mặc dù lần này chúng tôi tự nguyện ra mặt, nhưng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cậu, vì thế mong cậu hãy nhanh chóng rời khỏi đây, đừng ở lại quá lâu”.
Lương Thị Phi lại nói.
Lâm Chính gật đầu, anh đương nhiên hiểu được ý của Lương Thị Phi.
Hoa Thiên Hải sẽ không thật sự buông tha cho Lâm Chính.
Ông ta đang đợi!
Ông ta không tin đám người Nhất Đạo Chân Nhân, Lương Thị Phi có thể luôn ở sát bên Lâm Chính.
Chỉ cần người của các thế tộc này rời đi, Lâm Chính chỉ còn lại một mình, vậy ông ta có thể dẫn người đến, giết chết Lâm Chính.
“Tiếp theo các vị định làm thế nào?”
Lâm Chính hỏi.
“Nơi này không thích hợp với những chiến sĩ thật lòng lo lắng cho vực Diệt Vong như chúng tôi! Người của Băng Nguyên, người nào người nấy đều ích kỷ, coi lợi ích đứng đầu, chúng tôi đã muốn rời khỏi đây từ lâu rồi!”
“Lần này mượn chuyện của Lâm đại nhân, dẫn người rời khỏi đây, tôi và đạo trưởng đã bàn với nhau rồi, sau khi rời khỏi Băng Nguyên sẽ đến Lôi Trạch Thiên Các trước, gia nhập liên minh của Thiên Các để cùng nhau vây đánh Thiên Thần Điện!’
Mấy người kia cười nói.
“Lôi Trạch Thiên Các sao?”
Ánh mắt Lâm Chính hơi chớp, nhưng anh nhanh chóng mỉm cười: “Đây là một lựa chọn không tồi”.
“Lâm đại nhân, cậu có thực lực cao siêu, tôi nghe nói trước kia cậu từng hợp tác với Lôi Trạch Thiên Các, hay là đến Thiên Các với chúng tôi trước đi?”
Lương Thị Phi cười nói.
“Không cần đâu, Lương thành chủ, tôi còn một số việc, chỉ sợ trong chốc lát không thể đến được, mong các vị cứ tự nhiên”.
Lâm Chính ôm quyền chào.
Lương Thị Phi tiếc nuối, nhưng ông ta không nói tiếp nữa, ôm quyền chào: “Lâm đại nhân, vậy thì tạm biệt!”
“Tạm biệt!”