Chương 2549:
Ngài Ngưu đang nhíu mày suy tư thấy thế thì muốn nổi giận, lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Y Ngọc Điệp đi đến, ở ngay phía sau lưng Y Ngọc Điệp còn có một bóng người đeo mặt nạ quỷ màu đen đi theo, chính là người được gọi là Địa Ngục Hành Giả.
Trong nháy mắt ngài Ngưu đã nghĩ đến, Y Ngọc Điệp đến đây làm gì, ông ta đứng dậy, chỉnh lại trang phục của mình, nhanh chân đi đến chỗ Y Ngọc Điệp.
Ngài Ngưu đi đến trước mặt Y Ngọc Điệp, vừa mới chuẩn bị mở miệng nói chuyện, Y Ngọc Điệp đã trở tay tát một cái.
Bốp.
Tiếng tát vang dội, cái tát đánh lên mặt ngài Ngưu.
Ngài Ngưu đang chuẩn bị nói chuyện thì sững sờ, bị cái tát này của Y Ngọc Điệp đánh cho ngây người, ông ta nhìn Y Ngọc Điệp, rồi lại nhìn bóng người đứng sau lưng Y Ngọc Điệp, sửng sốt đến mức không nói được câu nào.
Mà đám thuộc hạ của ngài Ngưu, lúc này bọn họ cũng đang đứng bên ngoài cửa phòng làm việc của ngài Ngưu, nhìn thấy cảnh tượng ngài Ngưu bị tát kia cũng không ai dám lên tiếng.
Vì sao ư? Chính là vì phía sau lưng Y Ngọc Điệp chính là một bóng người đeo mặt nạ màu đen, đây là Địa Ngục Hành Giả của Đảo Quang Minh, ai dám chọc vào một người mới đi diệt toàn bộ nhà họ Mông như Đảo Quang Minh chứ.
Sau khi Y Ngọc Điệp tát xong một cái, cô ta dừng lại hai giây, lại tát liên tiếp mấy cái nữa lên mặt ngài Ngưu.
Bốp bốp bốp.
Tiếng tát vang dội không ngừng vang lên, ngài Ngưu có thể cảm nhận được trên mặt truyền đến cảm giác đau đớn một cách rõ ràng, thế nhưng đối mặt với một Y Ngọc Điệp có thực lực yếu đuối, đối mặt với một ngôi sao nữ mà mình đã từng muốn nghiền ép như thế nào thì nghiền ép, lúc này ngài Ngưu lại không dám có hành động gì, tất cả đều vì Đảo Quang Minh.
“Được rồi không đánh nữa, chỉ tổn đau tay” Y Ngọc Điệp lắc tay, đi đến một bên, tự mình ngồi xuống.
Mà ngài Ngưu vẫn đứng tại chỗ, chờ mấy giây sau mới dần dần xoay người nhìn về phía Y Ngọc Điệp, hít sâu một hơi.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Y Ngọc Điệp nhìn ngài Ngưu, đột nhiên cười một tiếng.
“Ngài Ngưu, ông xem ông nói gì kìa, tôi đương nhiên là làm chuyện tôi muốn làm, tới đi, quỳ xuống”
Mắt ngài Ngưu trợn to.
“Cô nói cái gì?”
“Tôi bảo ông quỳ xuống, sao thế, không nghe hiểu à?” Y Ngọc Điệp lặp lại lần nữa.
“Nếu như không quỳ, chết!”
Ngài Ngưu siết chặt tay.
“Y Ngọc Điệp, tôi thừa nhận bây giờ cô leo lên được cái cây to Đảo Quang Minh này, nhưng cô đừng tưởng rằng, dựa vào việc cô leo lên được cái cây to kia thì có thể cưỡi lên đầu tôi, lúc tôi lăn lộn trong xã hội, cô còn chưa cai sữa đâu, từ khi nào thì đến lượt cô khoa chân múa tay với tôi hả?”
“Đến lúc nào thì đến lượt ông dám khoa chân múa tay với người của Đảo Quang Minh chúng tôi chứ?” Trương Thác đeo mặt nạ quỷ đột nhiên phát ra giọng nói khàn khàn.
“Người của Đảo Quang Minh chúng tôi bảo ông quỳ, ông phải quỳ, hiểu chưa? Cô ấy nói rất rõ ràng rồi, không quỳ, chết!”
Giọng nói của Trương Thác khàn khàn nhưng lại truyền rõ ra ngoài cửa.
Không quỳ trước Đảo Quang Minh, chết! Câu nói này không chỉ nói riêng cho ngài Ngưu nghe, mà chính là nói cho.
tất cả mọi người biết, hôm nay Y Ngọc Điệp xuất hiện hoành tráng như thế, các cơ quan truyền thông nhao nhao chạy đến, tin tưởng chẳng mấy chốc câu nói này sẽ nhanh chóng truyền khắp thành Bắc Hà.