Mọi người cực kì không vui.
Dọc đường đi có thể nói là muôn vàn khó khăn, nhất là khi lại gần vực Ngũ Hành, thì lại càng trăm mét một chốt kiểm tra.
"Đám người này thật là đáng ghét!".
Nam Hạnh Nhi bộc trực nhanh miệng, không nhịn được lẩm bẩm một câu.
"Hạnh Nhi, đừng có nổi giận, hiện giờ vực Ngũ Hành có không biết bao nhiêu nhân vật máu mặt, phòng bị nghiêm ngặt một chút cũng là chuyện hiển nhiên", thành chủ Nam Ly Thành bình thản nói.
"Bố, những người kia có ai không phải là nhân vật có tai mắt thông thiên, còn phải sợ đám trộm cắp xấu xa sao? Hơn nữa, làm gì có kẻ nào mắt mù đến gây sự với bọn họ? Sợ rằng Thánh Quân Diệp Viêm đến đây cũng phải cân nhắc trước sau!".
Nam Hạnh Nhi hừ mũi nói.
"Cũng phải ra vẻ chút chứ!".
Thành chủ Nam Ly Thành cười nhăn nhó.
Những nhân vật có số má này ai nấy đều là những sự tồn tại duy ngã độc tôn đứng trên vạn người, đương nhiên phải tỏ vẻ khí thế, cho dù ở đây thì cũng phải đủ từng bước.
"Hạnh Nhi, đừng than thở nữa, nhẫn nhịn chút đi".
Lâm Chính cũng an ủi một câu, sau đó thúc ngựa đi về phía trước, chìa thiệp mời ra để báo cáo thân phận.
"Chúng tôi là người của liên minh Thanh Huyền, đây là thiệp mời của chúng tôi".
Nhưng những người này lại đưa mắt nhìn nhau, sau đó cười khẩy.
"Liên minh Thanh Huyền?".
"Đó là cái quái gì vậy? Anh nghe tới bao giờ chưa?".
"Liên minh gì cơ? Chỉ là tập hợp một đám vô dụng, muốn kiếm chác chút đỉnh trong hành động thảo phạt Thiên Thần Điện lần này của chúng ta thôi".
Một người nhổ nước bọt, khinh bỉ nói.
"Hóa ra là vậy".
Nụ cười chế giễu trên khuôn mặt của người dẫn đầu lại càng sâu hơn, nheo mắt nhìn Lâm Chính: "Tôi không biết liên minh Thanh Huyền gì hết, tôi chỉ biết khu vực này không cho phép cưỡi ngựa! Cậu xuống ngựa ngay cho tôi!".
Tuy bọn họ coi thường liên minh Thanh Huyền, nhưng thiệp mời trong tay Lâm Chính là thật, nên cũng không dám đuổi các anh đi.
"Không cho cưỡi ngựa?".
Lâm Chính nhíu mày: "Quy định do ai đặt ra vậy?".
"Đương nhiên là minh chủ của chúng tôi rồi".
Người kia giơ ngón tay cái về phía sau, vẻ mặt kiêu ngạo nói.
"Các chủ Hạo Thiên?".
"Các chủ Hạo Thiên là tổng minh chủ khâm định, vô cùng tôn quý, cậu đủ tư cách gọi như vậy sao?", người kia hừ mũi nói.
Sắc mặt Lâm Chính hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm người kia nói: "Có những lúc tôi thực sự không hiểu nổi các anh! Rõ ràng chỉ là một kẻ tép riu nhưng cũng dám tác oai tác quái. Cho dù liên minh Thanh Huyền chúng tôi kém cỏi, nhưng ít nhất tôi cũng được mời đến. Tôi có thể đến tham gia hội nghị, anh có tư cách gì đắc tội với tôi?".
Anh vừa dứt lời, người kia liền khựng lại.
Hình như cũng có lý.
"Nhưng không được cưỡi ngựa là quy định do minh chủ chúng tôi đặt ra, cậu phải làm theo! Không được lằng nhằng!".
"Rốt cuộc minh chủ của các anh là ai?".
"Đương nhiên là Vu Hồng đại nhân rồi!".
Một tiểu tốt ôm quyền nói, vẻ mặt kiêu ngạo.
"Vu Hồng?".
Lâm Chính nhíu mày.
"Vu Sơn là một thế tộc siêu bá chủ nằm ở khu vực Tây Bắc, người đứng đầu tên là Vu Hồng, môn chúng dưới trướng trải khắp vực Diệt Vong. Tuy thực lực tổng thể của nó chỉ mạnh hơn Ngũ Phương Băng Nguyên một chút, nhưng nhân số thì chắc chắn là nhiều nhất vực Diệt Vong", thành chủ Nam Ly Thành bước tới giải thích.
"Nhân số nhiều nhất?".
Lâm Chính tỏ vẻ khó hiểu.
"Đúng, bởi vì Vu Sơn nam nữ hợp tu là chính, tu luyện dễ dàng nhất, nên có rất nhiều người theo, có thể nói là loại người nào cũng có".
"Hóa ra là vậy".
Lâm Chính gật đầu.
"Cậu Lâm, tuy thực lực của Vu Hồng không mạnh, nhưng cũng là cảnh giới Bán Lục Địa Thần Tiên, hơn nữa người này giao tiếp khéo léo, có dính líu đến rất nhiều cường giả, nếu đắc tội thì không có lợi cho chúng ta".
Thành chủ Nam Ly Thành nhỏ giọng nói.
“Anh Lâm, hay là xuống ngựa đi, nhịn một chút sóng yên biển lặng!”.
Sở Thu cũng lên tiếng.
Lâm Chính không vội đáp lời, mà nhìn về phía mấy người kia, bình thản nói: “Minh chủ của các liên minh khác đến đây cũng phải xuống ngựa sao?”.
“Không!”.
Người kia cười mỉa: “Sau khi minh chủ của các liên minh khác đến, minh chủ của chúng tôi mới đưa ra quy định này. Các cậu là người đến cuối cùng, nên phải tuân thủ quy định!”.
“Được, tôi tuân thủ quy định do minh chủ của các anh lập ra!”.
Lâm Chính gật đầu.
“Thức thời đấy!”.
Đám người cười nói.
“Nhưng tôi cũng đưa ra quy định! Tôi muốn Vu Sơn các anh phái ba nghìn người đi đón tiếp mỗi vị minh chủ đến vực Ngũ Hành! Bắt đầu từ tôi, rõ chưa?”.
Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng nói.
Nụ cười trên mặt bọn họ trở nên cứng đờ.
“Cậu nói cái gì?”.
Người kia hoàn hồn lại, ánh mắt đầy lửa giận.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính đã rút Thiên Sinh Đao ra, kề vào cổ người kia, mặt không cảm xúc nói: “Nếu dám làm trái lệnh của tôi, thì đừng trách tôi vô tình!”.
Dứt lời, sức mạnh phi thăng cuồn cuộn bao trùm lấy Thiên Sinh Đao. Tuy thanh đao này không giết được người, nhưng sức mạnh phi thăng trên đó thì vô cùng đáng sợ.
Những người này sợ đến mức hồn vía lên mây, xoay người bỏ chạy.
“Vào đi!”.
Lâm Chính cất Thiên Sinh Đao đi, bình thản nói.
Đám người thành chủ Nam Ly Thành muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đành cắn răng tiến vào trong.