Hạo Thiên đương nhiên biết tỏng ý đồ của Hoa Thiên Hải.
Ông ta muốn sắp xếp liên minh Thanh Huyền của Lâm Chính ở hậu phương, không được tham gia chiến trường Thiên Thần Điện, đến lúc công phá được Thiên Thần Điện, các thế tộc liên minh bọn họ sẽ chia nhau hết sạch lợi ích của Thiên Thần Điện, còn Lâm Chính ở phía sau làm hậu cần thì chỉ còn cái nịt.
Hạo Thiên trầm tư một lát, dường như đang suy nghĩ.
Một lát sau, ông ta hít sâu một hơi, bình thản nói: "Nói ra lại ngại, thực ra tôi định để Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi và Càn Khôn Thiên Địa cùng phụ trách mảng hậu cần, nhưng một thời gian trước, Càn Khôn Thiên Địa sinh biến, không thể tham gia vào hành động thảo phạt Thiên Thần Điện, nên mảng hậu cần này đúng là cần người bảo đảm".
Hạo Thiên nói đến đây liền nhìn Lâm Chính.
"Lâm minh chủ, không phải là tôi nhằm vào cậu, mà quả thực sức chiến đấu của liên minh các cậu không mạnh, nếu phái đến tiền tuyến thì chẳng được tích sự gì, nên tôi nghĩ Hoa minh chủ nói đúng, bây giờ chỉ xem ý kiến của cậu thôi".
Hạo Thiên nói rất uyển chuyển, thực ra với người có thân phận như ông ta thì hoàn toàn không cần trưng cầu ý kiến của Lâm Chính, nếu không các minh chủ khác cùng gây khó dễ, thì Lâm Chính cũng không có quyền từ chối.
Lâm Chính gõ ngón tay xuống mặt bàn theo nhịp, trầm tư suy nghĩ.
Một lát sau, anh gật đầu đáp: "Muốn tôi phụ trách vật tư cũng được, nhưng tôi có điều kiện".
"Điều kiện gì?", Hạo Thiên hỏi.
"Những người đi theo tôi cũng đều có thâm thù đại hận với Thiên Thần Điện, bọn họ đều mong muốn có thể đánh vào Thiên Thần Điện, trả thù cho người thân bạn bè của mình, nên hi vọng ông có thể phân cho tôi một tuyến đường tấn công, để các thành viên của liên minh chúng tôi có cơ hội đích thân ra trận giết địch trả thù".
Lâm Chính nói.
Anh vừa dứt lời, trong lều liền vang lên tiếng cười ầm ĩ.
"Ha ha ha..."
"Nhóc con, người của liên minh các cậu mà đòi tuyến đường tấn công sao? Đó mà là đường tấn công à? Đó là đường đâm đầu vào chỗ chết thì có!".
"Cậu đừng đùa tôi chứ!".
"Lẽ nào cậu muốn người của liên minh mình giơ đầu ra, để người của Thiên Thần Điện chém đầu đến mệt chết?".
"Nếu thế thì cũng có khả năng đấy, tôi nghe nói liên minh của cậu ta chiêu mộ không ít người, cả trời Nam đất Bắc gần trăm nghìn người!".
"Một trăm nghìn con kiến thì làm được gì? Một mồi lửa là thiêu trụi rồi!".
Tiếng cười mỉa vang lên không dứt, nhưng hầu hết đều đến từ những người đứng bên cạnh bàn đá.
Tuy hầu hết các minh chủ không nói gì, nhưng ý cười và sự khinh miệt trong ánh mắt thì không giấu được.
Hạo Thiên đưa mắt nhìn mọi người, tỏ ý giữ im lặng, sau đó kiên nhẫn nói với Lâm Chính: "Lâm minh chủ, ba tuyến đường tấn công Đông Nam Bắc đều đã có đội ngũ xác nhận phụ trách. Tôi nhất thời rất khó chia tuyến đường mới cho cậu, nếu không sẽ phá vỡ toàn bộ kế hoạch, có lẽ tôi không thể đáp ứng điều kiện này của cậu".
"Không sao, tôi tấn công từ phía Tây".
Lâm Chính đáp.
Anh vừa nói xong, rất nhiều người ngớ ra.
"Họ Lâm kia, cậu biết phía Tây Thiên Thần Điện là gì không? Là biển! Người của cậu ngay cả ngự khí phi hành cũng không có mấy người làm được, còn muốn tấn công từ phía Tây? Cậu muốn bọn họ chết đuối sao?".
Hoa Thiên Hải trợn tròn mắt, cười nói.
"Tôi có thể làm thuyền".
Lâm Chính bình thản đáp.
"Thời gian gấp gáp, cậu có thể làm được mấy cái thuyền? Hơn nữa, người cậu phải đối mặt là cao thủ của Thiên Thần Điện, cậu nghĩ thuyền gỗ của cậu chịu được đòn tấn công của các cao thủ đó sao?".
Hoa Thiên Hải lắc đầu, cảm thấy người này quá ngây thơ.
Lâm Chính chẳng buồn giải thích, chỉ nhìn về phía Hạo Thiên, chờ câu trả lời của ông ta.
Sắc mặt Hạo Thiên bình tĩnh, nhìn chằm chằm Lâm Chính, thấy ánh mắt kiên quyết của anh thì biết là không thể từ chối.
"Lâm minh chủ, yêu cầu này tôi có thể đồng ý".
Cuối cùng Hạo Thiên vẫn gật đầu.