Đám đông tái mặt, vội vàng rút vũ khí ra định chiến đấu. Lúc này mười mấy cao thủ của Vu Sơn đáp xuống đứng trước họ. Lâm Chính cảm thấy áp lực.
“Lâm minh chủ, sao thế, muốn tiếp chiêu không? Tôi khuyên anh đừng khinh suất. Anh nên biết, lần này tôi mang tới toàn bộ lực lượng chiến đấu của Vu Sơn đấy. Anh nhìn thấy chỉ là mười mấy người thôi nhưng xung quanh anh là hàng nghìn cao thủ đang nhắm vào anh đấy”, Vu Hồng nhếch miệng đầy khinh thường.
“Vu minh chủ có việc gì không?”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.
“Cũng không có việc gì, chỉ là muốn lấy vài thứ từ Lâm minh chủ thôi. Nếu Lâm minh chủ chịu đưa ra thì chuyện trước đó tôi sẽ không so đo. Thế nào?”, Vu Hồng khẽ cười.
“Cô muốn thứ gì?”
“Yên tâm, không phải thứ gì quý giá đâu, chỉ là một con dao thôi”.
“Lẽ nào là Thiên Sinh Đao?”
“Lâm minh chủ quả nhiên thông minh. Thực tế thì thứ khiến tôi thích cũng chỉ có Thiên Sinh Đao thôi”.
Vu Hồng khẽ cười: “Sơn chủ Vu Sơn hợp tu, đối với tôi mà nói quá trình khá khốc liệt thường bị thương nên cần hồi phục thương thế. Trong quá trình đó lại không thể dùng thuốc. Bởi vì dùng thuốc sẽ ảnh hưởng tới việc hợp tu, vì vậy Thiên Sinh Đạo sẽ giúp ích cho tôi rất nhiều trong quá trình hợp tu này”.
“Trước đây tôi từng tới Lôi Trạch Thiên Các đòi Thiên Sinh Đao nhưng khi đó Thiên Sinh Đao được coi làm giải thưởng cho cuộc thi nên tôi không lấy được. Giờ con dao đó nằm trong tay Lâm minh chủ, tôi nghĩ Lâm minh chủ chắc là không keo kiệt đâu nên có thể tặng cho tôi nhỉ”.
Vu Hồng nói bằng vẻ ý vị. Cô ta tin Lâm Chính sẽ không từ chối. Vì dù sao với tình huống này không giao đao thì khác gì tự tìm đường chết.
Thế nhưng sắc mặt của Lâm Chính vẫn vô cùng điềm nhiên.
“Con dao này đối với tôi cũng rất quan trọng”, anh nói thẳng.
Vu Hồng chau mày: “Lâm minh chủ ở đây không phải là vực Ngũ Hành, cũng không có Hạo Thiên giúp anh, tôi khuyên anh nên biết điều, nếu không anh sẽ biến anh thành hình dạng mà anh không muốn nhìn thấy nhất đấy”.
“Minh chủ hà tất phải nhiều lời thế. Thiên Sinh Đao của hắn để thuộc hạ cướp cho minh chủ”, người đàn ông bên cạnh hét lớn, sau đó sải bước đi tới.
“Hỗn xược”, thành chủ tức giận quát lớn. Khí tức đáng sợ phóng ra.
Người kia lập tức khựng lại. Thế nhưng một giây sau khí thế của thành chủ đã biến mất. Là Vu Hồng ra tay.
“Thành chủ Nam Ly Thành, dù sao thì ông cũng là lãnh đạo của một thế tộc. Là chủ mà lại đi làm chó cho một kẻ hậu bối ông không thấy nhục à?”, Vu Hồng cười khinh miệt.
Thành chủ nghe thấy vậy thì sắc mặt vô cùng khó coi.
“Cô nói cái gì?”, Nam Hạnh Nhi không nhịn được nữa bèn đi tới cạnh Lâm Chính kéo tay anh.
“Lâm minh chủ là chồng của tôi, bố tôi giúp con rể thì có vấn đề gì sao? Cô không hiểu thì đừng ăn nói linh tinh", rõ ràng là Nam Hạnh Nhi khá căng thẳng sợ Lâm Chính đẩy tay mình ra.
Thế nhưng Lâm Chính vẫn không đả động gì khiến Nam Hạnh Nhi thở phào. Cô nhìn Lâm Chính, để lộ vẻ cảm kích.
Thực ra cô biết Lâm Chính không có hứng thú với mình nhưng cô cứ không chịu từ bỏ.
Nghe Nam Hạnh Nhi nói vậy thì Vu Hồng chau mày.
“Thú vị đấy. Chẳng trách thành chủ lại chịu liên minh với Thanh Huyền. Thế nhưng mà Lâm minh chủ này, cô gái này cũng chẳng xinh đẹp gì sao anh lại lấy làm vợ thế. Tôi thấy nghi ngờ nhân phẩm của anh đấy”.
Vu Hồng nheo mắt. Dứt lời Nam Hạnh Nhi tái mặt.