Đồng bằng Lạc Hà.
Lúc này, ở đây cũng đen ngòm một mảng.
Vu Hồng ngồi trong đình nghỉ mát xây tạm, đang chán chường trêu chọc người hầu gái ở bên cạnh.
Kiểu người hợp tu như cô ta nam nữ đều chơi.
“Người đâu!”.
Vu Hồng lười nhác gọi.
“Minh chủ!”.
Một cao thủ của Vu Sơn bước nhanh đến bên ngoài đình nghỉ mát, quỳ một gối xuống hành lễ.
“Tình hình thế nào rồi? Có ai tấn công rồi sao?”.
Vu Hồng thờ ơ hỏi.
“Bẩm minh chủ, không ai tấn công, tất cả liên minh đều đang án binh bất động!”, người đó nói.
“Tôi biết ngay!”.
Vu Hồng phẫn nộ đẩy người hầu gái bên cạnh ra, đứng bật dậy, lạnh lùng nói: “Một đám vụ lợi, không thấy lợi là không hành động! Bọn họ đang đợi cái gì? Lúc nào mới có thể công phá Thiên Thần Điện?”.
“Minh chủ bớt giận, chúng ta có cần chủ động tấn công không?”, cao thủ đó chắp tay hỏi.
“Tấn công khỉ gió!”.
Vu Hồng đạp lên người đó, đá bay người đó.
Người đó vội vàng quỳ dậy, cúi đầu, không dám nổi giận.
Vu Hồng giận đỏ mặt, nhưng ngay sau đó dường như nghĩ tới chuyện gì, lại cười tươi như hoa, vô cùng quyến rũ.
Cô ta đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm người đó lên, hỏi một cách dịu dàng quyến rũ: “Có đau không?”.
“Bẩm minh chủ, không đau, không đau…”, người đó vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Vu Hồng.
Vu Hồng lạnh lùng cười, trong mắt lóe lên tia sáng lạ, sau đó quay người nói: “Người khác không tấn công, chúng ta làm gì phải đi xung phong? Đợi đấy đi, sẽ có người ra tay!”.
“Ý của minh chủ là…”.
“Bên Lôi Trạch Thiên Các có động tĩnh gì không?”.
“Bây giờ Thiên Các vẫn đang tập kết”.
“Vậy thì đúng rồi, đợi Lôi Trạch Thiên Các ra tay trước đi, người khác không chủ động, nhưng Lôi Trạch Thiên Các chắc chắn sẽ không nghĩ nhiều! Lôi Trạch Thiên Các phụ trách chiến trường chính diện, đợi bọn họ thu hút chủ lực của Thiên Thần Điện, chúng ta lập tức xuất kích giết vào Thiên Thần Điện, có thể lấy được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, bắt được bao nhiêu nô lệ thì bắt bấy nhiêu! Rõ chưa?”.
“Vâng!”.
“Đi chuẩn bị đi!”.
Vu Hồng phất tay, quay lại đình nghỉ mát ngồi xuống, tay ôm lấy người hầu gái, tiếp tục uống trà.
Người hầu gái hơi sợ hãi, nhưng vẫn thành thật dựa vào lòng Vu Hồng.
Đúng lúc đó, Vu Hồng nhíu mày, dường như nhận ra được gì đó, nhìn ra phía không xa, hừ một tiếng: “Một đám vụng trộm, dám qua mắt tôi sao?”.
Vừa dứt lời, cô ta nhảy vọt đi, giống như tên bắn, lao về phía xa.
Khoảnh khắc Vu Hồng đến gần, mấy luồng sáng bùng nổ, hóa thành khí tức hủy diệt cuồn cuộn che phủ cô ta.
“Lui lại cho tôi!”.
Vu Hồng quát lớn, phóng ra một luồng sáng như ráng hồng, đánh nát toàn bộ khí tức hủy diệt đó.
“Giết!”.
Mười mấy bóng người đồng loạt xông về phía Vu Hồng, ai nấy cầm thần binh lợi khí, sát ý dâng tràn.
Vu Hồng không hoảng loạn, đôi tay mảnh khảnh điểm chỉ từ xa, chợt thấy cô ta phân thân ra thành mấy ảo ảnh.
Những phân thân này giống như người thật, phát ra tiếng cười như chuông ngân, bao trùm đám người kia. Mỗi một phân thân đều tỏa ra sức mạnh mê hoặc nồng đậm.
Có người lập tức trúng chiêu, hai mắt trở nên thất thần, hoàn toàn bị phân thân mê hoặc.
Vu Hồng thấy vậy lập tức nhắm vào người bị mê hoặc, một chưởng giết chết hắn.
Người đó không thể chống đỡ, bị đánh nát lồng ngực mà chết.
Nhưng hắn còn chưa kịp rơi xuống đất, mấy luồng kiếm quang đột nhiên bao trùm lấy hắn, trong nháy mắt hắn bị xoắn thành mảnh vụn, chết không toàn thây.
“Hủy thi diệt tích?”.
Vu Hồng lập tức phản ứng lại.
Dường như bọn họ thấy không đấu lại được Vu Hồng ngay lập tức quay đầu bỏ chạy.
“Đừng hòng chạy!”.
Vu Hồng quát lớn: “Người đâu!”.
“Minh chủ!”.
“Có chúng tôi!”.
“Kẻ gian đừng hòng chạy!”.
Người của liên minh đều chạy tới, trong nháy mắt, cao thủ ùn ùn kéo đến giống như dã thú, dồn hết về phía này.
“Minh chủ, bọn họ là người của Thiên Thần Điện!”.
Cao thủ khi nãy nhìn thấy trang phục của đám người kia, lập tức hô lên.
“Cái gì? Thiên Thần Điện?".
Trong mắt Vu Hồng tràn ngập lửa giận, lạnh lùng nói: “Chúng ta không tấn công bọn họ, bọn họ lại đánh lén chúng ta! Thật vô lý!”.
“Người đâu, bắt sống bọn họ cho tôi!”.
“Tuân lệnh!”.
Vô số cao thủ đuổi theo đám người kia, nhiều bóng người bay vụt qua bầu trời.
Tốc độ của mười mấy người kia cũng không chậm, ai cũng bay nhanh như chớp, cực kỳ khó đuổi theo.
“Minh chủ, tôi cảm thấy không thể đuổi theo nữa. Bọn họ có thân pháp đặc biệt, nhìn như đang dụ chúng ta. Nếu phía trước có mai phục thì sẽ vô cùng tồi tệ!”.
Cao thủ lúc trước nhận ra được điều gì đó, lên tiếng.
Vu Hồng cũng dừng lại, gật đầu: “Cậu nói đúng, vô duyên vô cớ, vì sao người của Thiên Thần Điện lại đánh lén chúng ta? Chỉ sợ trong này có bẫy…”.
“Minh chủ! Không hay rồi! Lối vào Lạc Hà Cốc bị người ta tập kích!”.
Lúc này, một người của Vu Sơn vội vã chạy tới, lớn tiếng nói.
“Cái gì?”.
Vu Hồng kinh ngạc, tóm lấy người đó gào lên: “Đồ đâu?”.
“Bị bọn họ cướp đi rồi!”.
Người đó run rẩy nói.
“Thứ vô dụng!”.
Vu Hồng đẩy người đó ra, nổi giận gào lên: “Đuổi theo chúng cho tôi!”.