Nơi này đã rất gần núi Thiên Thần rồi.
Nếu không phải vì bình năng lượng, Vu Hồng chắc chắn sẽ không mạo hiểm chạy đến đây.
“Người Vu Sơn?”
Một người đàn ông tóc vừa trắng vừa đen, mặc bộ đồ xanh nhìn Vu Hồng, bình tĩnh nói: “Vu Hồng đại nhân đích thân đến đây, bọn tôi không thể đón từ xa”.
“Giao bình năng lượng ra đây, tôi có thể tha cho các người”.
Vu Hồng cong môi, mỉm cười nói.
Nét mặt cô ta đầy vẻ quyến rũ, lời nói của cô ấy đầy gợi cảm, có thể dễ dàng chạm vào trái tim của đàn ông, khiến đám người này cảm thấy rạo rực, nhiệt huyết dâng trào.
Nhưng mấy người Thiên Thần Điện này đều không bị ảnh hưởng, chỉ lạnh lùng nhìn Vu Hồng.
“Đều không có cảm xúc gì hết sao?”
Sắc mặt Vu Hồng căng chặt.
“Vu Hồng đại nhân, cô nói bình năng lượng gì? Bọn tôi không biết”.
Người đàn ông áo xanh bình tĩnh nói.
“Tôi đã rơi vào bẫy của các người, các người còn muốn giả bộ sao? Chẳng phải người Thiên Thần Điện các người đánh lén liên minh bọn tôi, đoạt lấy bình năng lượng của tôi đi ư? Hừ, đã đến lúc này rồi mà còn không chịu thừa nhận sao?”
Người đàn ông nhíu mày, không giải thích gì thêm.
Thấy quyến rũ không thành, Vu Hồng dứt khoát làm mặt lạnh nói: “Tôi hỏi anh, có giao ra đây hay không?”
“Ra tay!”
Người đàn ông lạnh nhạt nói.
“Lẽ nào tôi sợ Thiên Thần Điện các người chắc?”
Vu Hồng tức giận lao đến chỗ người đàn ông áo xanh.
Người xung quanh đều đồng loạt ra tay, hai bên lao vào đánh nhau.
“Phát tín hiệu”.
Vu Hồng nói: “Gọi liên minh đến đây, tôi muốn đè ép hết dám người này”.
“Vâng, thưa minh chủ!”
Một người Vu Sơn lấy mũi tên phát lệnh trên người ra rồi bắn lên bầu trời.
Vút!
Mũi tên bay lên trời, sau đó nổ tung.
Một chữ “Vu” cực lớn xuất hiện.
Sau đó mặt đất rung chuyển, khí kình phủ đầy trời ập đến.
Người liên minh Vu Sơn chạy đến.
Nhưng ngay sau đó.
Soạt soạt soạt...
Có nhiều người lao ra từ sườn núi của núi Thiên Thần hơn.
Rõ ràng là cường giả Thiên Thần Điện.
Vu Hồng biến sắc, vội lướt mắt nhìn.
Lập tức nhìn đến một người có khí tức cực kỳ đáng sợ.
Khí tức của người đó có lẽ đã đạt đến cảnh giới Bán Lục Địa Thần Tiên, chỉ còn cách cảnh giới Lục Địa Thần Tiên một bước.
Vu Hồng thở gấp, không thể tin được.
Thực lực của người này chắc chắn hơn hẳn cô ta.
“Thiên Thần Điện… còn có cường giả ở cấp bậc này à?”
Cô ta không thể tin được.
Mà đối phương như cũng đã nhìn chằm chằm cô ta, sải bước lao thẳng đến.
“Bảo vệ tôi!”
Vu Hồng vội vàng hô lên, lùi về sau.
Nhưng cường giả Vu Sơn liên tục chạy đến cũng không thể chặn đối phương lại được.
“Thôi xong!”
Tim Vu Hồng như nguội lạnh, nhận ra mình đã rơi vào bẫy…
Nhưng lúc này cô ta đã không còn đường lui, chỉ đành liều mạng.
Vu Hồng nghiến chặt răng, liên tục uống mấy viên đan dược, sau đó cố chấp lao đến đối đầu với đối phương.
Đánh được vài chiêu, Vu Hồng đã khá mất sức.
Cô ta cũng mới nhận ra thực lực của đối phương không phải chỉ dựa vào tu luyện mà là bị người khác ép buộc tăng lên.
Đây chắc chắn là tác phẩm của Diệp Viêm.
Chỉ một tên cấp dưới của Thánh Quân Diệp Viêm đã mạnh như vậy, nếu bản thân hắn đến đây thì còn đáng sợ đến mức nào?
Vu Hồng không dám tưởng tượng.
“Minh chủ, chúng ta phải rút lui thôi! Không thể đánh tiếp nữa”.
Lúc này một người vội nói.
Vu Hồng sửng sốt, quay đầu lại mới nhận ra lúc này người liên minh đã bị thương vong nghiêm trọng.
Các cường giả Thiên Thần Điện như một thanh lưỡi liềm của Tử Thần tiến vào trong quân liên minh, tùy ý chém giết, điên cuồng tàn sát.
Thành viên liên minh lần lượt ngã xuống, đối mặt với kẻ địch hung tàn như vậy, họ chẳng có sức đánh trả nữa là.
“Sao lại thế này?”
Vu Hồng khó tin vội xoay người.
Nhưng lại phát hiện rất nhiều cao thủ liên minh vẫn chưa đến tiền tuyến, mà đứng ở phía sau chỉ dùng châm bạc phòng địch…
“Các người làm gì vậy? Còn không mau xông lên cho tôi?”
Vu Hồng đã nôn nóng lắm rồi, vội hô.
Nhưng đám người đó không hề động đậy.