TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3936 “CÁC NGƯỜI ĐANG NHÌN CÁI GÌ VẬY?”

Người của Vu Sơn không thể ngăn được đối phương lâu, chỉ có thể tranh thủ thời gian cho Vu Hồng không đến mười giây.

Đối phương đuổi theo mãi không buông, Vu Hồng chỉ đành liều mạng chạy trốn.

Còn người của các thế tộc liên minh khác thấy tình hình không ổn nên đã lập tức cúp đuôi chạy trốn.

Nhưng chém giết đến mức độ này, một khi tháo chạy sẽ đưa bản thân vào tình huống chỉ có một mình.

“Giết hết toàn bộ, không tha bất cứ ai!”

Nghe thấy giọng nói của một cường giả Thiên Thần Điện, người của Thiên Thần Điện bắt đầu chia ra để truy giết, điên cuồng tàn sát.

Dưới chân núi Thiên Thần đã trở thành một biển máu, thi thể khắp nơi, trông vô cùng đáng sợ, đây là một bức tranh thể hiện địa ngục chốn nhân gian.

Vu Hồng hạ xuống đất bằng rồi chạy thục mạng, phía sau có hơn mười cường giả của Thiên Thần Điện đang đuổi theo.

Trong số đó có tên cường giả cảnh giới Bán Lục Địa Thần Tiên kia và người đàn ông áo xanh.

Thực lực của hai người này là đáng sợ nhất, trên đường truy kích bọn họ không ngừng bắn những cây châm màu đen về phía Vu Hồng.

Châm đen có chứa kịch độc, tốc độ nhanh như tia chớp.

Vu Hồng liều mạng trốn tránh, mặc dù tránh được nhưng tốc độ cũng bị ảnh hưởng.

Thấy sắp bị đuổi kịp, Vu Hồng dứt khoát chịu đựng những cây châm độc này, cô ta muốn tạo ra khoảng cách với đối phương trước, thoát khỏi chỗ chết rồi mới từ từ giải độc sau.

Nhưng hình như cô ta đã xem nhẹ độc của đám người Thiên Thần Điện này.

Sau khi bị trúng mấy châm, môi của Vu Hồng lập tức trở nên tím tái, miệng không ngừng phun máu đen.

Cô ta biết lục phủ ngũ tạng của mình đã sắp bị chất độc xâm nhập.

Đây chính là độc của Thiên Thần Điện sao?

Tại sao lại đáng sợ như thế chứ?

Trong lòng Vu Hồng vô cùng hoảng sợ, ý thức của cô ta có hơi mơ hồ, sức mạnh phi thăng cũng không giúp được nhiều nữa, cô ta chỉ có thể vô thức chạy về phía trước.

Nhưng tốc độ lại càng lúc càng chậm dần.

Chạy không thoát!

Vu Hồng tuyệt vọng, nghĩ.

Cô ta cảm thấy hai chân của mình đều mềm nhũn.

Bản năng muốn sống thôi thúc cô ta tiếp tục chạy về phía trước, nhưng tốc độ lần này đã bằng tốc độ của một người trưởng thành, nếu so sánh với tốc độ nhanh như chớp của đám cường giả Thiên Thần Điện, thì thật sự không thể so sánh.

Nhưng đúng lúc này, trước mặt Vu Hồng bỗng nhiên xuất hiện một vật thật lớn.

Hình như là… thuyền?

Vu Hồng trợn to mắt, nhưng ý thức mơ hồ khiến cô ta không thể suy nghĩ được nữa.

Bịch!

Cuối cùng, Vu Hồng té nhào xuống đất.

Cô ta khó khăn ngẩng đầu lên, muốn tiếp tục chạy trốn.

Nhưng trước mặt cô ta không biết từ khi nào đã xuất hiện một đôi giày.

Vu Hồng ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

“Lâm… Lâm minh chủ??”

Vu Hồng khó khăn hô lên.

“Vu minh chủ, cô thế nào rồi? Tại sao cô lại chật vật như vậy?”

Lâm Chính lấy một cái châm bạc ra, nhẹ nhàng đâm lên cổ Vu Hồng.

Chất độc trong cơ thể Vu Hồng lập tức bị áp chế đi nhiều.

Ý thức mơ màng lập tức khôi phục được một chút.

“Lâm minh chủ! Tại sao anh lại xuất hiện ở đây? Anh gặp được tôi… thật sự là xui xẻo! Có lẽ hôm nay tôi với anh phải chết ở đây rồi!”

Vu Hồng ngồi dậy, cô ta nhìn đám người Thiên Thần Điện hạ xuống đất, trên mặt hiện lên nụ cười chua xót.

Cô ta cũng không ngờ rằng bản thân sẽ chết tại đây, còn chết chung với đám người liên minh Thanh Huyền nữa.

Quả thực là nhục nhã!

Nhưng không có sự lựa chọn nào khác nữa.

“Tôi đúng là xui xẻo! Lại đụng trúng cô, xui xẻo quá!”

Lâm Chính thản nhiên nói.

“Ôi, đã là lúc nào rồi mà anh còn dám ngang ngược vậy? Anh có biết đám người bên kia là ai không? Bọn họ là người của Thiên Thần Điện đấy! Tính tình bọn họ không tốt như Hạo Thiên đâu! Anh đoán xem lát nữa bọn họ giết tôi rồi, liệu có buông tha cho anh không?”

Vu Hồng cười nhạt, ghét cay ghét đắng dáng vẻ ngang ngược của Lâm Chính.

Lâm Chính liếc nhìn đám người bên kia, bình tĩnh nói: “Tôi nghĩ cô hỏi sai vấn đề rồi”.

“Sai rồi sao?”

Vu Hồng ngơ ngác.

“Đúng vậy, cô nên hỏi bọn họ xem tôi có tha cho bọn họ không?”

Lâm Chính thản nhiên nói.

Vu Hồng ngạc nhiên nhìn anh, sau đó cô ta cười ha hả.

“Ha ha ha, Lâm minh chủ, anh thật sự là một người thú vị! Tôi không ngờ trước lúc chết còn có thể bị người như anh chọc cười! Được lắm, được lắm! Ha ha ha… Anh không làm danh hài thật sự rất đáng tiếc đấy!”

Lâm Chính không tiếp lời, anh bỗng nhiên đứng thẳng lên, thản nhiên nhìn người Thiên Thần Điện đang đến gần.

Đúng lúc đó, trên chiếc thuyền lớn đằng sau anh bỗng có mấy người bước ra, đứng trước mặt anh, xếp thành một hàng ngang.

Những người này đều là người của liên minh Thanh Huyền.

Vu Hồng nhận ra, những người này là người của Nam Ly Thành trong liên minh Thanh Huyền, là người có thực lực nhưng trong trường hợp này, hoàn toàn không đủ dùng.

“Anh dẫn theo bao nhiêu người vậy? Đủ để bọn họ giết không?”

Vu Hồng cười hỏi.

Lâm Chính không để ý tới cô ta, anh chỉ bình tỉnh nói: “Diệt khẩu!”

“Vâng!”

Mọi người gật đầu, xông về phía những người Thiên Thần Điện.

“Tôi không cảm nhận được chút sức mạnh phi thăng nào trên người các anh, muốn đối phó với chúng tôi, phải có sức mạnh phi thăng mới được!”

Người đàn ông áo xanh lắc đầu: “Một đám kiến lại dám ngông cuồng trước mặt chúng tôi à?”

“Giết!”

Tên cường giả cảnh giới Bán Lục Địa Thần Tiên bỗng quát lớn, tất cả người của Thiên Thần Điện tức khắc xông lên.

Sức mạnh đáng sợ như gió lốc thổi đến, mạnh mẽ quét vào cơ thể của những thành viên của liên minh Thanh Huyền.

Nhưng cảnh tượng không thể tin nổi xuất hiện trước mặt mọi người.

Cơ thể của thành viên liên minh Thanh Huyền bị năng lượng đáng sợ kia chém bị thương, nhưng lại khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.

“Cái gì?”

Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ.

“Các người đang nhìn cái gì vậy?”

Toàn bộ người của liên minh Thanh Huyền đến gần, một quyền mạnh mẽ đánh về phía đám người kia.

Tuy rằng tu vi của bọn họ không cao, nhưng sức mạnh của nắm đấm lại vô cùng mạnh mẽ, đấm vào cơ thể những người kia, giống như núi nặng ngàn cân đè xuống.

Bịch bịch bịch!

Đám người kia bị đánh bay, đập vào trên sườn núi, cả sườn núi đều bị san bằng.

“Gì thế?”

Vu Hồng thở gấp, đôi mắt hoa đào trừng thật to, cả người trở nên choáng váng, ngồi tại chỗ…

Cô ta vội vàng nhìn kỹ lại thành viên của liên minh Thanh Huyền, chỉ thấy nắm đấm của bọn họ đều đã nát vụn.

Hiển nhiên là sức mạnh bọn họ phát ra hoàn toàn không cân bằng với cường độ của cơ thể.

Nhưng bàn tay nát vụn kia, chỉ trong mấy cái hít thở đã khỏi hẳn, không nhìn thấy vết thương nào nữa.

“Những người này… rốt cuộc đã được thêm vào sức mạnh gì thế?”

Vu Hồng lớn tiếng hỏi.

Đọc truyện chữ Full