“Độc này không phải độc lợi hại nhất của tao, nhưng lại là độc khó giải nhất trong tất cả độc thuật của tao. Tên họ Lâm kia, không phải mày giỏi lắm sao? Giờ để tao xem xem mày làm sao giải được độc trên người! Ha ha ha…”.
Tu La thấp bé cười lớn, trong mắt tràn ngập sự điên cuồng.
Lâm Chính bình tĩnh nhìn hắn, lặng lẽ suy nghĩ gì đó.
“Nếu không học được, không nghĩ ra thì từ bỏ đi! Y thuật của mày không bằng tao! Có tao ở đây, mày vĩnh viễn chỉ xứng xếp thứ hai! Tao mới là người có y thuật mạnh nhất thế giới! Chính tao!”.
Tu La thấp bé cười dữ tợn, sau đó cất bước đi về phía Lâm Chính.
Hắn không muốn lãng phí thời gian nữa.
Dù có chết chung cũng phải giết được kẻ này ở đây.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Chỉ được cái màu mè, thật ra không hề khó!”.
“Cái gì?”.
Tu La thấp bé sửng sốt.
Lâm Chính vung tay, nắm hờ không trung.
Vù vù vù…
Hồng Mông Long Châm đồng loạt bay về phía trời xanh, xoay tròn trên người anh.
Tu La thấp bé cười lớn.
“Châm khí và châm bạc của tao cộng lại cũng phải trăm nghìn chiếc mới giải được độc trên người, mày lại dùng mấy chục cây châm này để giải độc? Mày nghĩ độc này giải được sao? Ha ha ha ha…”.
“Mày dùng nhiều châm như vậy là vì mày tư tưởng cổ hủ, ngồi đáy giếng nhìn trời, y thuật không giỏi!”.
Lâm Chính lắc đầu, không bị làm phiền bởi lời nói của hắn.
“Thế à? Vậy tao xem xem mày làm sao dùng mấy cây kim may vá của mày giải được độc của tao!”.
Tên Tu La cười híp mắt nói.
Lâm Chính không lên tiếng, chỉ cử động ngón tay.
Trong nháy mắt, tất cả Hồng Mông Long Châm rơi xuống.
Nhưng chúng không đâm lên người Lâm Chính, mà sau khi rơi xuống lại xoay tròn quanh người anh.
Tốc độ của châm bạc rất nhanh, gần như không thể thấy rõ hình dạng.
Tu La thấp bé nhìn thấy quanh người Lâm Chính là những luồng sáng vàng nối tiếp nhau, chiếu rọi khiến cả người anh sáng rực.
“Ồ?”.
Hắn nhíu mày, cảm giác không ổn.
Ngay sau đó, hắn hít sâu một hơi, tròng mắt mở lớn như sắp rơi ra khỏi hốc mắt.
“Không… Không thể nào…”.
Tên Tu La ngơ ngác, bộ dạng như nhìn thấy ma.
Hóa ra những cây Hồng Mông Long Châm kia không chỉ đơn thuần lượn vòng quanh người Lâm Chính, mà trong lúc lượn vòng, chúng còn không ngừng đâm lên huyệt vị trên người.
Ba mươi hai cây Hồng Mông Long Châm, mỗi cây đều châm được hàng cái trong lúc xoay vòng.
Tuy là chỉ có ba mươi hai cây, nhưng số lượng châm đâm vào huyệt đã có thể sánh ngang với hàng vạn cây châm khí của tên Tu La kia.
Khi Hồng Mông Long Châm dừng lại, dấu vết của độc trên người Lâm Chính đã biến mất, hoàn toàn giải được độc.
Tu La kia giống như hóa đá, ngơ ngác nhìn Lâm Chính, một lúc lâu sau không nói nên lời.
“Cách giải độc châm cứu lên các huyệt vị dày đặc này không cần phải dùng số lượng lớn châm bạc để giải. Đồng thời khống chế nhiều châm bạc như vậy sẽ khiến cơ thể, khí mạch và thần kinh bị tổn hại. Mặc dù giải được độc, nhưng cơ thể cũng sẽ bị ảnh hưởng, không gánh được sức nặng. Cách giải độc như tao mới là cách ổn thỏa nhất, an toàn nhất. Tao có thể nghĩ được đến mức này, vì sao mày không thể nghĩ tới? Chứng tỏ y thuật của mày chẳng ra làm sao!”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Mày…”.
Tu La kia tức giận run rẩy, chỉ vào Lâm Chính, mặt đỏ bừng.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên lấy ra một cây Long Châm, nhỏ máu của mình lên, sau đó dùng ngón tay bôi lên, ánh mắt đằng đằng sát khí.
Tên Tu La sợ hãi, răng đánh lập cập: “Mày muốn làm gì?”.
“Mày hạ độc tao nhiều lần như vậy cũng không giết được tao, tao cảm thấy giữa chúng ta không cần thiết phải so đấu nữa”.
“Tiếp theo, tao sẽ cho mày xem… độc của tao!”.
Lâm Chính nói, sau đó đi về phía hắn.
“A!”.
Tên Tu La sợ hãi ngã ngồi xuống đất.