Thất Tu La đã bị Diệp giết chết. Đây là cao thủ của Thiên Thần Điện đấy.
“Lâm minh chủ đúng là cái thế vô song, thật khiến người ta phải kính phục”, thành chủ Nam Ly Thành cảm động nói.
“Tôi vẫn chưa được coi là cái thế vô song. Người đó là Diệp Viêm cơ”.
Lâm Chính lắc đầu, nhìn những mảnh thịt dưới đất: “Có thể điều động được bảy cao thủ đỉnh cao như thế này thì phải khủng khiếp tới mức nào chứ. Nếu là tôi thì tôi sẽ không thể làm được”.
“Đó là vì Lâm minh chủ không có thời gian thôi. Hơn nữa Diệp Viêm không coi trọng quy tắc, không từ thủ đoạn thì sao có thể so sánh với Lâm minh chủ đượ”, trang chủ Vân Tiếu cười nói.
“Được rồi, đừng nói những lời này nữa. Bố trí thế nào rồi?”
“Cũng tương đối rồi”.
“Được, vậy thì vào thôi”
“Vâng”.
Bùm...Tiếng nổ khủng khiếp vang lên từ sườn núi.
Chỉ thấy Lôi Hổ cùng một đám cao thủ lao vào. Lôi Hổ không phải người mà nhóm thành viên liên minh trước đó có thể so sánh được. Người của Thiên Thần Điện căn bản không thể nào chặn được họ.
“Tất cả dừng lại”, Lôi Hổ hét lớn với đám tàn binh đang truy đuổi Thiên Thần Điện. Đám đông vừa giận vừa sốt ruột.
“Lôi Hổ đại nhân, tại sao lại dừng lại. Những con cá đã mắc lưới thì phải giết chứ, sao có thể trơ mắt để bọn họ đi được", một vị phó minh chủ lên tiếng.
“Các vị, mục đích của chúng ta là mở kết giới, dụ đội quân vào trong núi chứ không cần sự hi sinh vô ích. Nếu tiến sâu vào nhỡ có mai phục thì phải làm sao?”, Lôi Hổ trầm giọng.
Đám đông không thể phản bác.
“Lôi Hổ đại nhân muốn chúng ta quay về tiếp tục công kích kết giới, cho tới khi phá được nó?”, người của liên minh Cửu Cung lên tiếng hỏi.
“Đúng, nhưng chủ yếu vẫn là tập hợp sức mạnh”.
Lôi Hổ đáp lại: “Tình hình tiến công của Ngũ Phương Băng Nguyên thế nào rồi?”
“Báo cáo đại nhân, chúng tôi không liên hệ được với người của Ngũ Phương Băng Nguyên”, có người nói.
“Không liên hệ được sao?”, Lôi Hổ nín thở.
“Vâng, chúng tôi cử người tới đó điều tra, có rất nhiều người của Ngũ Phương Băng Nguyên biến mất. Còn minh chủ Hoa Thiên Hải thì cũng không biết đi đâu mất rồi”.
“Sao có thể như vậy được”, Lôi Hổ cảm thấy bất ổn.
Đúng lúc này có một bóng hình vội lao tới. Đám đông nhìn thấy liền tái mặt. Người này toàn thân đầy máu, một cánh tay bị chém đứt, ngực bị đâm, thậm chí có thể nhìn thấy nội tạng bên trong.
Người này có vẻ như đã không thể chạy thêm được nữa bèn ngã xuống. Những người bên cạnh vôi châm cứu bón thuốc với ý đồ cứu chữa. Nhưng có vẻ như vết thương của người này còn bị bôi lên một lớp bột độc nên không thể lành lại. Mùi tử khí ập tới.
Lôi Hổ đanh mắt, nhanh chóng lại gần ấn huyệt vị của người này và vỗ đầu. Người này lập tức mở mắt, hồi phục ý thức.
“Cậu là người của linh minh nào?”
“Bẩm đại nhân là người của Ngũ Phượng Băng Nguyên...”, người này yếu ớt trả lời.
“Ngũ Phượng Băng Nguyên sao?”
Lôi Hổ tái mặt, lập tức hỏi: “Người của Ngũ Phượng Băng Nguyên đâu? Tại sao không thấy họ?”
Thế là người kia gào khóc: “Lôi Hổ đại nhân, liên minh Ngũ Phượng Băng Nguyên đã bị đánh bại rồi. Bảy, tám phần đã bị giết chết, số người còn lại nếu không bị bắt thì cũng bỏ chạy, đến cả minh chủ...minh chủ...”
“Minh chủ của các người sao rồi?”, người bên cạnh vội hỏi.
“Minh chủ cũng bị bắt sống rồi”, người kia đau khổ gào thét.
“Hả?”
Tất cả đều thất kinh. Đám đông nhìn nhau, họ có thể nhận ra sự sợ hãi từ trong mắt của đối phương.
Đó là người lãnh đạo của một siêu thế tộc đấy...vậy mà bị bắt sống.
Thật đáng sợ.
Mặc dù trước đó các liên minh khác cũng bị tổn thất nhưng ít nhất minh chủ của họ vẫn còn.
“Vậy mọi người có biết tình hình của liên minh Vu Sơn không? Sao không thấy người của họ?”, có người đột nhiên nhớ ra bèn hỏi.
Người kia lại khóc: “Liên minh Vu Sơn ở ngoài núi bị giết rồi”
“Cái gì?”, những người xung quanh trố tròn mắt, khuôn mặt lộ rõ vẻ sợ hãi.
Lôi Hổ tối sầm mặt. Còn chưa tấn côn lên núi thì đã bị tổn thất mất hai liên minh rồi. Thực lực của Thiên Thần Điện đúng là đáng sợ.
“Lôi hổ đại nhân, chúng ta...có đánh tiếp không?”
“Chỉ mới một lúc mà Thiên Thần Điện đã đánh bại hai liên minh rồi. THực lực đáng sợ quá...”
“Tôi đề nghị tạm thời rút quân, tính toán kế hoạch lâu dài”.
“Tôi cũng tán thành”.
“Tôi...cũng tán thành...”
Các cao thủ khác đồng loạt lên tiếng. Bọn họ đều bị dọa sợ rồi.
Lôi Hổ tức giận: “Giờ là lúc nào rồi mà còn đòi rút lui. Huống hồ dù có làm vậy thì mọi người cảm thấy Thiên Thần Điện có tha cho mọi người không. Đã làm thì đừng hối hận. Hôm nay không tiêu diệt được Diệp Viêm thì tất cả chúng ta sẽ không được yên thân đâu”.
“Lôi Hổ đại nhân, vậy đại nhân định thế nào? Dựa vào chúng tôi để giết Diệp Viêm sao?”, một vị minh chủ lên tiếng.
“Có các chủ ở đây, có gì phải sợ?”
Lôi Hổ hừ giọng, gầm lên: “Tất cả cùng tôi tấn công két giới, hôm nay các liên minh sẽ san bằng núi Thiên Thần thì thôi”.
“Quyết không từ bỏ”.
Những thành viên khác cũng đồng loạt hô vang. Những người đứng sau thấy vậy thì cũng đành từ bỏ ý nghĩ rút lui.