Vu Hồng từ từ mở mắt. Lúc này cô ta phát hiện ra mình đang ở trong một căn phòng đặc biệt.
Căn phòng rất rộng, giống như một cung điện vậy. Hai bên căn phòng có rất nhiều lò đốt bằng đồng xanh. Mỗi một lò đốt này đều đang bốc khói màu đen giống như đang nấu thứ gì đó nên phát ra tiếng kêu ùng ục.
Mình đang ở đâu? Đây là đâu vậy? Mình vẫn chưa chết sao?
Vu Hồng trố tròn mắt, vội vàng nhìn xung quanh. Xung quanh đều là chai lọ và còn có một lượng lớn các loại dược liệu chưa sử dụng Hương thơm ngào ngạt trong không gian. Ở chính giữa là một huyết trận cực lớn.
Điều khiến người ta cảm thấy ớn lạnh đó là trong huyết trận còn có rất nhiều đầu lâu xương cốt.
Những mẫu đầu lâu xương cốt này đều còn nguyên vẹn giống như được tạo hình để tạo ra trận văn khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại.
Lúc này Vu Hồng để ý thấy một bóng hình đang ngồi chính giữa. Đó là một người đàn ông mặc áo bào đen với khuôn mặt đầy tà khí.
Người đàn ông ngồi khoanh chân, đang nhắm mắt dưỡng thần. Sau đó người này phát công, trận pháp phát ra ánh sáng màu máu vô cùng thần kỳ.
“Anh là Diệp Viêm sao?”, Vu Hồng lập tức ý thức được bèn hỏi. Nhưng Diệp Viêm mặc kệ cô ta, chỉ tiếp tục ngồi đó.
“Diệp Viêm, anh bắt tôi làm gì? Mau thả tôi ra!”, Vu Hồng điên cuồng giãy giụa nhưng Diệp Viêm vẫn mặc kệ cô ta.
Vu Hồng nhìn số xương cốt rất mạnh bèn cảm thấy hoang mang. Không phải Diệp Viêm định lấy mình ra luyện công đấy chứ?
Một cảm giác vô cùng hoảng sợ dấy lên trong cô ta.
Cô ta không thể nhịn thêm được nữa bèn hét lên: “Diệp Viêm đại nhân xin hãy tha mạng cho tôi. Tôi nguyện chỉ huy người của Vu Sơn gian nhập Thiên Thần Điện, cùng anh sát vai chiến đấu giết quân địch. Mong anh cho tôi một cơ hội, xin anh”.
Không đánh lại được thì gia nhập thôi.
Lúc này chỉ có thể hiện sự trung thành thì mới còn đường sống.
“Hả?”, Diệp Viêm cuối cùng cũng mở mắt nhìn cô ta.
“Diệp Viêm đại nhân, xin hãy tha cho tôi. Tôi thề sẽ trung thành với đại nhân”, Vu Hồng vội vàng nói.
Cô ta còn không quên dùng ma thuật để giọng nói của mình trở nên nhẹ nhàng khiến người đàn ông phải thay đổi.
Thế nhưng Diệp Viêm chỉ khẽ lắc đầu.
“Vu Hồng, cô trung thành với tôi chẳng qua vì muốn sống thôi. Sự trung thành của cô không hề xuất phát từ nội tâm. Nếu đã vậy thì thà tôi lấy cô luyện công còn có ích cho tôi hơn”.
Vu Hồng tái măt: “Thánh Quân đại nhân, anh hiểu nhầm rồi. Tôi ngưỡng mộ anh từ lâu chỉ là không có cơ hội gặp mặt. Giờ được thấy anh tôi lại càng ngưỡng mộ hơn. Mong thánh quân đại nhân cho tôi một cơ hội để được trung thành. Xin anh”.
“Tôi cảm thấy không cần đâu”, Diệp Viêm đứng dậy, đi về phía cô ta. Vu Hồng run rẩy sợ hãi nhìn hắn. Diệp Viêm giơ tay lên.
Rầm...Một bóng người được treo ở bên cạnh rơi xuống.
Lúc này cô ta mới để ý trong phòng này không chỉ có mình cô ta mà còn có một người đang bất tỉnh nhân sự khác. Cô ta nhìn kỳ, thì đó là Hoa Thiên Hải.
“Băng chủ Ngũ Phương Băng Nguyên?”, Vu Hồng không dám tin.
Diệp Viêm chộp lấy đầu của Hoa Thiên Hải, xách ông ta lên như xách một con gài và đi về phía huyết trận. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, hắn muốn luyện Hoa Thiên Hải.
Vu Hồng run sợ. Đường đường là chủ của Ngũ Phương Băng Nguyên mà giờ lại bị người khác làm vậy.
Đây chính là sự đáng sợ của thánh quân Diệp Viêm. Vu Hồng kinh hãi bội phần. Cô ta tin một khi Hoa Thiên Hải được tế xong thì người tiếp theo chính là cô ta.
Phải làm sao? Vu Hồng hoảng sợ bất an.
Nhưng đúng lúc này...
Cộc cộc...Có tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi”, Diệp Viêm vứt Hoa Thiên Hải qua một bên và đi ra cửa. Một bóng hình nhanh chóng bước vào quỳ gối: “Thánh chủ, con mồi đã vào lồng rồi”.
“Vậy sao?”
Diệp Viên nhìn Hoa Thiên Hải và chỉ điểm. Một sợi xích bay tới kéo ông ta lên.
“Xử lý các con mồi trướng vậy, bắt hết chúng thì việc tu luyện của tôi càng tốt hơn", nói xong, hắn sải bước đi ra ngoài.