Hoa Thiên Hải gần như không tin vào mắt mình.
Ông ta là ai, chắc chắn trong lòng Lâm Chính biết rõ.
Dù sao lúc trước ở Băng Nguyên, nhất định Đoạn Thiên Tường đã nói cho Lâm Chính biết bộ mặt thật của ông ta.
Trong mắt mọi người, ông ta là loại người thất tín bội nghĩa, tội ác tày trời, không đáng được cứu.
Nhưng Lâm Chính vẫn cứu!
Cứu kẻ địch này! Cứu tên ác nhân này!
“Vì sao?”
Hoa Thiên Hải ngơ ngác hỏi.
“Nguyên nhân rất đơn giản, tôi chỉ là nghĩ tới tình nghĩa của cô Hoa Vi Vi mà thôi!
Lâm Chính thờ ơ nói: “Lúc trước bên ngoài thành Ngũ Phương Băng Nguyên, Hoa Vi Vi nhiều lần liều mình cứu giúp, Lâm Chính tôi là người ân oán rõ ràng, tôi thiếu nợ cô ấy, Lúc này đơn giản là trả lại cho cô ấy thôi!”
Khuôn mặt Hoa Thiên Hải cứng đờ: “Vi Vi nó… không hận tôi ư? Rõ ràng tôi đối xử với nó như vậy…”
“Quả thực cô ấy hận ông, hận ông thất tín bội nghĩa, hận ông lòng lang dạ sói, nhưng dù sao ông vẫn là bố của cô ấy, là người sinh dưỡng cô ấy, có lẽ ông có lỗi với người trong thiên hạ, nhưng ông không có lỗi với cô ấy”.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói: “Nếu như đổi lại là tôi, tôi chắc chắn sẽ băm ông thành trăm mảnh, loại người như ông, không xứng sống trên đời, nhưng nghĩ lại, vẫn nên quên đi, bởi vì vực Diệt Vong, có quá nhiều người giống như ông”.
“Vực Diệt Vong giống như chốn thần tiên, nơi này rất đẹp, linh khí dồi dào, nhưng người ở nơi này không xứng với cảnh đẹp của nơi này, ở đây có rất nhiều người giống Hoa Thiên Hải ông, vô cùng hèn hạ, ích kỷ! Tôi giết ông thì được gì?”
Ánh mắt Hoa Thiên Hải ngây dại, khó tin nhìn Lâm Chính.
Những lời nói này nếu như là lúc trước, ông ta sẽ không thèm để ý.
Nhưng ngày hôm nay, ông ta lại cảm thấy nhục nhã xấu hổ không chịu nổi.
Hóa ra bản thân mình trong mắt người khác, là kẻ hèn mọn đến vậy, cực kỳ đáng thương.
Lâm Chính móc ra mấy viên thuốc từ trên người, vứt trên mặt đất, lạnh nhạt nói: “Đi ra từ sau điện, liên minh Thanh Huyền chúng tôi đóng quân ở sau điện, ông tới đó, sẽ có người sắp xếp cho ông rời đi, hiểu chưa?”
Vẻ mặt Hoa Thien Hải suy sụp, nhìn mấy viên đan dược lăn xuống bên cạnh mình, cắn môi dưới, đưa tay nhặt lên.
“Cám ơn…”
Ông ta thấp giọng nói một câu.
Mặc dù rất nhỏ.
Lâm Chính xoay người, đi ra ngoài cửa lớn.
Vu Hồng kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Lâm Chính, trong con ngươi xinh đẹp lóe lên vẻ kỳ lạ
“Lâm Chính… Rốt cuộc anh là người như thế nào?”
Trên núi Thiên Thần.
Giờ phút này, máu tươi ngút trời, chiêu thức cường đại mà kinh khủng nổ tung cả ngọn núi lớn, tan tành.
Trên đất đều là thi thể.
Máu tươi chảy thành dòng suối, từ trên núi thẳng xuống chân núi, gần như muốn biến thành một cái hồ.
Chiến sự có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân.
Người của Thiên Thần Điện tuy ít, nhưng thực lực vô cùng mạnh, nếu các liên minh lớn không có ưu thế vượt trội về số người, căn bản sẽ không chống đỡ được đến bây giờ.
Nhưng nhìn tình hình trước mắt, cho dù mọi người chiếm được núi Thiên Thần, e rằng cũng sẽ tổn thất nặng nề.
Lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung về phía Hạo Thiên và Diệp Viêm đang chém giết nhau.
Sự thành bại của hai người, ảnh hưởng toàn bộ tình hình chiến sự.
Nhưng chỉ thấy hai người bay lên không trung cao vạn trượng, giống như hai ngôi sao đang bay, liên tục va chạm vào nhau, phóng ra uy áp cuồn cuộn.
Từng đạo tia sáng rực rỡ xuyên qua những đám mây đen, chiếu xuống mặt đất.
Sau đó là những tiếng nổ dữ dội không ngừng truyền đến, đủ để làm thủng màng nhĩ con người.
Đây chính là cuộc chiến giữa nhưng tiên nhân.
Đây chính là cuộc chiến ngoài sức tưởng tượng của người phàm.
Hai người coi như ngang tài ngang sức, đánh nhau cả tiếng đồng hồ, vẫn chưa phân thắng bại.
“Không tồi! Hạo Thiên, không ngờ sau khi ông hiến tế mọi thứ, lại có thể chống lại sức mạnh của Lục Địa Thần Tiên, rất tốt!”
Sau một trận đối đầu, Diệp Viêm lui lại, đứng giữa không trung, bình tĩnh nhìn chăm chú vào Hạo Thiên trước mặt.
Hạo Thiên chắp hai tay sau lưng, hô hấp đều đều, vẻ mặt vẫn thản nhiên.
“Tôi cách Lục Địa Thần Tiên chẳng qua chỉ một bước, dù chưa đột phá, nhưng sau khi tôi hiến tế mọi thứ, đã bù lại khoảng cách một bước này rồi! Diệp Viêm, sao tôi lại không giết được cậu chứ?”
Hạo Thiên nhàn nhạt nói.
“Vậy ư? Nhưng tôi nghĩ hình như ông hơi kiêu ngạo, cũng quá chắc chắn rồi”.
Diệp Viêm lắc đầu: “Không phải ông sẽ cho rằng tôi vừa mới đột phá Lục Địa Thần Tiên đấy chứ?”
Hạo Thiên căng thẳng.
“Bước ngoặt chuyển tiếp của tôi là nhẫn chí tôn, là vật có giá trị của nhân vật chí tôn viễn cổ, với truyền thừa của tôi, sao có thể là Lục Địa Thần Tiên bình thường?”
“Bây giờ tôi sẽ cho ông mở mang kiến thức về Lục Địa Thần Tiên chấn chính là như thế nào!”
Diệp Viêm bình tĩnh nói, sau đó khẽ động ngón tay.
Vèo vèo vèo…
Một quầng sáng bùng nổ sau lưng hắn, lao thẳng lên bầu trời.
Sắc mặt Hạo Thiên thay đổi rõ rệt, ánh mắt sốt ruột.
Mới phát hiện đó không phải là quầng sáng!
Đó là một cây kim châm bảy màu rực rỡ sáng lấp lánh…