Diệp Viêm ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, nhưng hắn nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh.
Nhìn kết giới đã bị đánh vỡ kia, hắn đã hiểu rõ ràng tất cả.
“Theo lý mà nói thì mày không thể nào đánh vỡ được kết giới của tao nhanh như thế được, mày... đã dùng cách gì vậy?”
Diệp Viêm khàn khàn nói.
“Tao không dùng pháp bảo nào cả, tao chỉ dùng thực lực của bản thân để đánh vỡ kết giới của mày mà thôi!”
Lâm Chính thản nhiên nói.
“Thực lực của bản thân ư?”
Diệp Viêm hít thở nhanh, hắn nhìn chằm chằm Lâm Chính, trong phút chốc hắn dường như hiểu được chuyện gì đó.
“Thiếu một bước... thiếu một bước... Lâm Chính! Không ngờ giờ gặp lại mày, thực lực của mày lại mạnh hơn lần trước nhiều như vậy...”
Điều này Diệp Viêm hoàn toàn không ngờ đến.
Lúc trước lúc tiếp xúc với Lâm Chính, Diệp Viêm cũng có chút hiểu biết về thực lực của Lâm Chính.
Hắn không nghĩ rằng Lâm Chính có thể phá vỡ kết giới của hắn.
Nhưng hắn đoán sai rồi.
Lâm Chính không những phá được kết giới của hắn, hơn nữa còn phá được nhanh như vậy.
Kẻ này vẫn luôn che giấu thực lực.
Người này... đã tính toán mỗi bước để đối phó với hắn.
“Lúc trước mày bày ra dáng vẻ không thể phá được kết giới của tao, thực tế là muốn dụ tao đến đây! Mày đã biết là tao sẽ phát hiện chỗ này từ trước, hơn nữa sẽ tấn công nơi này, nên cho người đến đây bày sẵn cạm bẫy, để cho tao bước vào, đúng chứ?”
Diệp Viêm bình tĩnh nói.
“Đúng vậy!”
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Dù sao mày cũng là cường giả Lục Địa Thần Tiên, nếu tao không suy nghĩ kỹ mỗi bước thì sao tao dám đến núi Thiên Thần kia chứ? Vậy không phải là muốn đến tìm đường chết hay sao?”
“Thú vị lắm!”
Ánh mặt Diệp Viêm hà khắc, hắn đột nhiên bước đi, xông về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lần nữa vung Thiên Sinh Đao lên, chém về phía Diệp Viêm.
Lưng của Diệp Viêm đột nhiên xuất hiện hai cánh tay, mạnh mẽ nắm chặt Thiên Sinh Đao. Hai tay còn lại nắm chặt đánh về phía cơ thể Lâm Chính.
Sức mạnh mạnh mẽ đập cho lục phủ ngũ tạng của Lâm Chính như xoắn thành một cục.
Nhưng anh vẫn không dừng lại, tiếp tục vung Thiên Sinh Đao.
Rầm!
Đúng lúc đó, trước ngực Lâm Chính phóng ra kim quang.
Máu thịt vốn dĩ đã nát bấy lại lần nữa khép lại.
Diệp Viêm thấy vậy, ánh mắt nghiêm túc.
Bên kia còn có hai mươi mấy chiếc thuyền lớn vẫn chưa bị đánh nát.
Lực trận pháp vẫn còn.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, tầm mắt tập trung nhìn Thiên Sinh Đao, trước ngực lại mọc ra hai cánh tay, cùng với hai cánh tay của cơ thể nắm chặt lấy Thiên Sinh Đao.
Lâm Chính ngơ ngác.
“Không ngờ mày lại nắm giữ phương pháp cách không gian để truyền trận pháp! Chỉ tiếc là, Lâm Chính, mày vốn dĩ chưa đạt đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, đứng trước thủ đoạn của tao thì mày cũng như thanh đao này mà thôi!”
“Nếu đã như vậy! Tao sẽ hủy đi thanh đao này! Để mày không thể dựa vào nó nữa! Sẽ không thể chống lại tao nữa!”
Diệp Viêm rít gào, sáu tay đồng thời dùng sức.
Sức mạnh phi thăng mạnh mẽ điên cuồng tấn công vào thân đao.
Lâm Chính rất sợ hãi, lập tức rót khí lực vào Thiên Sinh Đao.
Sinh khí cuồn cuộn như thủy triều lần nữa đánh úp vào cơ thể Diệp Viêm.
Linh lực trong người Diệp Viêm điên cuồng tăng lên, chúng bắt đầu xé rách cơ thể của hắn.
Nhưng bây giờ Diệp Viêm lại như một kẻ điên, hắn không hề để ý đến linh lực đáng sợ kia, chỉ biết dùng sức bẻ Thiên Sinh Đao.
Ngay cả khi miệng hắn phun máu tươi, cả người nứt ra, vẫn không chịu dừng lại.
Dù sao cũng là Lục Địa Thần Tiên.
Trình độ mạnh mẽ của cơ thể này quả thật khiến người khác giận sôi gan.
Nếu là người khác thì bây giờ cơ thể đã vỡ nát mà chết.
Nhưng hắn vẫn có thể chiến đấu.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh lẽo.
Bây giờ, quan trọng là người nào có thể kiên trì hơn.
Nhưng bỗng nhiên lúc đó lại vang lên một âm thanh kỳ lạ.
Răng rắc!
“Gì cơ?”
Trái tim Lâm Chính đập dồn dập, khó tin nhìn Thiên Sinh Đao.
Anh lại thấy thanh Thiên Sinh Đao đang nứt ra.
“Lâm Chính, thứ mà mày dựa vào đã mất đi rồi!”
Diệp Viêm khàn khàn nói, sau đó sáu cánh tay lại dùng thêm sức.
Răng rắc!
Thiên Sinh Đao tức khắc bị bẻ làm hai!
Một ánh sáng trắng bay ra từ chỗ bị gãy, bay thẳng vào mây xanh.
Lâm Chính và Diệp Viêm đồng thời tránh về phía sau, cả hai ngã xuống đất.
Lâm Chính nắm thanh đao gãy, vẻ mặt ngạc nhiên.
Diệp Viêm vậy mà lại dùng tay không bẻ gãy Thiên Sinh Đao?