Lâm Chính ở trong cung điện suốt hai ngày, mới quay lại.
Đám người thành chủ Nam Ly Thành cũng chờ ở bên ngoài hai ngày.
"Lâm minh chủ!"
Nhìn thấy Lâm Chính quay lại, mọi người rối rít xông đến.
"Lâm minh chủ không sao chứ?"
Thành chủ Nam Ly Thành ân cần hỏi.
"Yên tâm, tôi không sao”.
Lâm Chính mỉm cười, sau đó nhìn về phía hồ Thiên Thần, bình tĩnh nói: "Lần này chúng ta tổn hại bao nhiêu người?"
"Báo cáo minh chủ, chúng ta không có quá nhiều thương vong, thương vong chủ yếu tập trung ở phía Nam Ly Thành cùng sơn trang Vân Tiếu, hầu hết người ở hồ Thiên Thần không bị ảnh hưởng”.
Trang chủ Vân Tiếu nói.
"Nhớ an ủi gia đình của những người đã chết”.
"Minh chủ yên tâm, chúng tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa”.
"Đừng gọi tôi là minh chủ, liên minh Thanh Huyền chỉ tạm thời thành lập để đối phó với Thiên Thần Điện, hiện tại Thiên Thần Điện đã bị tiêu diệt, liên minh Thanh Huyền cũng nên giải tán, mời mọi người hãy rời đi”.
Lâm Chính lắc đầu nói.
Dứt lời, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
"Lâm minh chủ nói sai rồi, mặc dù Thiên Thần Điện đã bị tiêu diệt, nhưng Thánh Quân Diệp Viêm vẫn còn sống, nếu hắn chưa chết, mối đe dọa của chúng ta vẫn còn đó! Tôi đề nghị tiếp tục duy trì liên minh, phòng trường hợp khẩn cấp”.
Thành chủ Nam Ly Thành vội nói.
Lâm Chính nhìn ông ta, thầm nghĩ.
Trên thực tế, Lâm Chính biết ý nghĩ của thành chủ Nam Ly Thành.
Nhờ vào trận chiến này mà liên minh Thanh Huyền đã trở nên nổi tiếng, nếu có thể giữ được liên minh Thanh Huyền, với tư cách nhân vật chủ lực của liên minh Thanh Huyền, địa vị của sơn trang Vân Tiếu và Nam Ly Thành trong vực Diệt Vong sẽ được nâng lên.
Ngay cả những gia tộc được gọi là thế tộc siêu bá chủ cũng phải kính sợ bọn họ.
Dẫu sao Diệp Viêm đã bị minh chủ của liên minh Thanh Huyền đánh bại.
Chiến tích lần này, không người nào trong vực Diệt Vong có thể so sánh được.
"Cũng được!"
Lâm Chính gật đầu, nhìn về phía Thiên Thần Điện nói: "Bảo vật trong điện đã bị cướp hết, mấy người cũng không thể tay không trở về, không lấy được tiền tài, ít ra phải giữ được cái tên, cứ giữ liên minh Thanh Huyền lại, tạm thời Diệp Viêm không thể làm phiền mọi người, nhưng để đề phòng, liên minh vẫn có tác dụng làm hắn khiếp sợ”.
Mọi người nghe xong, vui mừng khôn xiết.
"Lâm minh chủ, Vu Sơn chúng tôi có thể tham gia liên minh không?”
Thấy vậy, Vu Hồng lập tức lên tiếng.
"Được, nhưng tôi sẽ lập ra nguyên tắc cho liên minh, Vu Sơn cũng phải chấp hành!" Lâm Chính nói.
"Không thành vấn đề!"
Vu Hồng chớp mắt.
"Lâm minh chủ, Ngũ Phương Băng Nguyên chúng tôi cũng xin gia nhập liên minh, mong minh chủ chấp nhận!"
Hoa Thiên Hải quỳ một chân xuống, chắp tay nói.
Trong trận chiến này Ngũ Phương Băng Nguyên bị tổn thương nguyên khí nghiêm trọng, những nhân vật tinh anh trong Băng Nguyên hầu như bị giết hết, muốn duy trì địa vị của thế tộc siêu bá chủ sẽ rất khó khăn.
Ở thời điểm này, một khi kẻ thù đến trả thù, Hoa Thiên Hải không thể tự bảo vệ bản thân.
Nhưng nếu có thể gia nhập liên minh Thanh Huyền thì người trong Ngũ Phương Băng Nguyên có thể bảo vệ được tính mạng.
"Vẫn là câu nói kia, các người phải tuân thủ quy tắc của liên minh, không được dựa vào địa vị mà làm khó người khác, không được làm xằng làm bậy, nếu như tôi phát hiện các người vi phạm quy tắc, tự tôi sẽ trừng trị các người!"
Lâm Chính trầm giọng nói.
“Minh chủ yên tâm, Thiên Hải chắc chắn sẽ nghe theo lời minh chủ”.
Hoa Thiên Hải kích động nói.
"Bố, mau đứng lên!"
Hoa Vi Vi vội vàng tiến lên đỡ dậy.
"Vi Vi, bố không biết ý tốt của con, trước kia bố đã trách oan con, con có thể tha thứ cho bố không?"
Hốc mắt Hoa Thiên Hải đỏ ửng, nghẹn ngào nói.
"Bố đang nói gì vậy? Miễn là bố sửa sai, không bao giờ là quá muộn, sao con không thể tha thứ cho bố chứ?”
Hoa Vi Vi lau nước mắt nói.
"Thành chủ đại nhân, trang chủ đại nhân, liên minh Thanh Huyền tạm thời giao cho hai người quản lý, bây giờ tôi phải quay trở về Giang Thành”.
Lâm Chính liếc nhìn sắc trời, nói.
Hai người giật mình.
“Minh chủ có việc gấp phải rời đi sao?”
"Có việc gì vậy? Có lẽ chúng tôi có thể giúp cậu!"
“Không cần, mấy người không nên tham gia vào chuyện này, nhưng... đúng là tôi có ít việc cần giao cho mấy người làm”.
Lâm Chính suy nghĩ rồi nói.
"Có chuyện gì vậy?"
Mọi người vội vàng nhìn về phía anh.
“Vận chuyển thuốc”.
Lâm Chính cười nói.