"Đây là thông tin về tên Cao Nội Kiệt kia?".
Lâm Chính nhìn tài liệu trên bàn làm việc, bình thản hỏi.
"Vâng Chủ tịch Lâm! Tên Cao Nội Kiệt này được gọi là ông chồng quốc dân, cực kì nổi tiếng trên mạng, vì cậu ta là con trai của tỉ phú, nên rất nhiều cô gái muốn gả vào làm dâu hào môn, nhưng trên mạng hầu hết chỉ là đùa giỡn", Mã Hải cung kính đáp.
"Nhưng tôi thấy hình như tên Cao Nội Kiệt này cũng không làm chuyện tốt gì thì phải?".
Lâm Chính liếc mắt nhìn tài liệu, hơi nhíu mày.
"Cao Nội Kiệt được nuông chiều từ nhỏ, ngang ngược quen thói, ai khiến cậu ta không vui, cậu ta sẽ dùng mọi thủ đoạn hành hạ đối phương thê thảm. Nghe nói tháng 10 năm ngoái, cậu ta đến một huyện nhỏ ở ven biển chơi, tối nào cũng dẫn theo mấy vệ sĩ đi dạo phố, thấy cô gái nào xinh đẹp liền tìm cách đưa lên giường, vì vậy còn có biệt danh là "đêm đêm làm chú rể"!".
"Những cô gái bị anh ta chà đạp thì sao?".
"Hầu hết đều nhận một cục tiền, hài lòng vui vẻ, chỉ có một số ít là sống chết không chịu, nhưng chưa rõ hậu quả".
"Đám công tử ăn chơi trác táng là vậy đấy".
Lâm Chính đặt tài liệu xuống, bình tĩnh nói: "Hai ngày nữa ông đi cùng tôi một chuyến".
"Vậy còn Dương Hoa..."
Ánh mắt Mã Hải tỏ vẻ lo lắng.
Lâm Chính mỉm cười: "Tôi biết ông đang lo lắng điều gì, vừa tổn thất một tỉ tệ, chắc chắn công ty rất khó khăn chứ gì?".
"Chủ tịch Lâm, tuy lần trước lấy được một khoản tiền lớn của Thương Minh, cung cấp dây chuyền vốn cho công ty, nhưng bây giờ lại bất ngờ lấy đi một tỉ tệ, khiến tình hình hiện giờ của công ty rất không lạc quan. Tôi sợ sau khi tôi đi sẽ xảy ra vấn đề".
Mã Hải do dự một lát rồi nói.
Dương Hoa trên danh nghĩa là của Lâm Chính, nhưng thực ra Mã Hải cũng bỏ ra rất nhiều tâm huyết để vận hành. Một ông chủ hờ như Lâm Chính đương nhiên không biết một công ty lớn như vậy khó quản lý đến mức nào.
"Tôi biết tình hình kinh doanh hiện giờ của công ty không tốt, nhưng không sao, hai ngày sau chúng ta sẽ nhận được 100 tỉ tệ. Đừng xót một tỉ tệ kia nữa, nó chỉ là cái cớ thôi, để tôi danh chính ngôn thuận lấy 100 tỉ tệ này".
Lâm Chính cười nói.
"Thần y Lâm nói vậy thì tôi yên tâm rồi, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?", Lâm Chính nhìn ông ta.
Mã Hải ngập ngừng một lát rồi thở dài: "Chỉ là đây không phải kế lâu dài! Hiện giờ công ty chúng ta vẫn đang trong tình trạng thua lỗ, học viện Huyền Y Phái và sở nghiên cứu của Từ Chính chẳng khác nào máy đốt tiền. Nói thật, cho dù là 100 tỉ tệ thì cũng chưa chắc duy trì được bao lâu".
"Hóa ra là vậy... Thế này đi, nếu tôi cho ra mắt một lô thuốc mới thì sao?".
Lâm Chính cười nói.
"Ra mắt một lô thuốc mới?".
Mã Hải sửng sốt rồi nhăn nhó cười: "Chủ tịch Lâm, cậu đang đùa sao? Công tác trù bị thuốc mới của mấy phương thuốc trước đây đều mất nửa năm, cộng thêm nguyên liệu cần thiết để chế tạo thuốc mới cực kì đắt đỏ, khiến giá thành độn lên. Khi thuốc mới được bán ra, lợi nhuận công ty chúng ta thu được không thể so với thuốc đặc trị viêm mũi trước đây. Sao có thể ra mắt một lô thuốc mới trong thời gian ngắn chứ?".
"Mã Hải, ông đừng lo, tôi bảo có thể ra mắt là có thể ra mắt, không những có thể ra mắt một lô thuốc mới, mà giá thành sản xuất cũng rất thấp! Nguyên liệu gần như không mất tiền!".
"Chủ tịch Lâm, cậu nói thật chứ?".
Mã Hải nghe mà cảm thấy như nằm mơ giữa ban ngày, nhất định không tin.
"Tôi nghĩ chắc là đến rồi đấy".
Lâm Chính nhìn đồng hồ, mỉm cười nói: "Đi thôi, đến học viện Huyền Y Phái với tôi".
Mã Hải nửa tin nửa ngờ, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Chính, cuối cùng vẫn không từ chối, mà cùng anh lái xe đến học viện Huyền Y Phái.
Vừa khéo xe hàng đầu tiên vừa vào học viện, đang dừng ở bãi đất trống chính giữa học viện.
"Lâm minh chủ!".
Một chàng trai nhảy xuống khỏi xe, chính là Sở Thu.
"Cậu Sở, sao cậu lại đến đây? Đây là..."
Tần Bách Tùng nghe tin liền chạy tới, nhìn thấy một chiếc xe tải lớn thì không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
"Tôi phụng lệnh của Lâm minh chủ, mang thảo dược đến đây".
Sở Thu cười nói, sau đó đi tới lật tấm vải bạt trên xe tải ra.
Mùi thơm lập tức tỏa ra.
Mọi người đổ dồn mắt nhìn, chỉ thấy cả chiếc xe tải đầy ắp thảo dược mới hái.
"Chủ tịch Lâm, thứ mà cậu nói đây sao?".
Mã Hải kinh ngạc hỏi.
"Đúng".
Lâm Chính gật đầu.
Tần Bách Tùng đi tới, cầm thảo dược trên xe tải lên quan sát kĩ lưỡng, sau đó đưa gần mũi ngửi. Một lát sau, khuôn mặt già nua của ông ta trở nên vô cùng đặc sắc.
"Thảo... thảo dược này là..."
"Thảo dược này làm sao?".
Mã Hải vội hỏi.
"Trời ơi, đây là cỏ Lạc Già! Là cỏ Lạc Già đấy!".
Tần Bách Tùng kích động đến mức toàn thân run rẩy.
"Cỏ Lạc Già?".
Hình như Mã Hải từng nghe thấy cái tên này, ông ta suy nghĩ một lát, rồi kinh ngạc nói: "Tôi nhớ hình như đây là thảo dược quý hiếm 90 nghìn tệ một lượng đúng không?".
"Đúng, 90 nghìn tệ một lượng, giá cao mà khó mua!".
"Tất cả... đều là cỏ Lạc Già?".
Mã Hải nhìn chiếc xe tải chất đầy thảo dược, ngây người hỏi.
"Đúng! Thứ này đắt lắm sao? Vực Diệt Vong chúng tôi có đầy!".
Sở Thu nói với vẻ khó hiểu.
"Có đầy?".
"Khoan đã, cậu nói cái gì? Cái này được chở từ vực Diệt Vong tới?".
Hơi thở của Mã Hải trở nên run rẩy, lập tức nghĩ ra gì đó, ngoảnh phắt sang nhìn Lâm Chính.
"Đúng vậy, số thảo dược này đều được đưa từ vực Diệt Vong tới, bắt đầu từ hôm nay, tất cả việc cung cấp thảo dược cho Dương Hoa đều do vực Diệt Vong phụ trách. Còn chúng ta về cơ bản chỉ cần trả tiền vận chuyển là được".
Lâm Chính cười nói.
Mã Hải nghe thấy thế liền kích động đến mức muốn ngất.
Đây gần như là thương vụ không vốn vạn lời.
Như vậy thì tình hình khó khăn của Dương Hoa sẽ được giải quyết trong thời gian dài, không còn gặp khó khăn tài chính nữa, thậm chí có thể kiếm được một khoản lớn trong thời gian ngắn.
Từng chiếc xe tải nhanh chóng lái vào học viện Huyền Y Phái, Mã Hải vội vàng sắp xếp nhân thủ mang thảo dược đến mấy nhà máy dược phẩm của Dương Hoa, bắt đầu sản xuất thuốc mới theo phương thuốc của Lâm Chính.
Mã Hải đề nghị mở một tuyến đường vận chuyển của riêng Dương Hoa, như vậy thì việc vận chuyển thảo dược sẽ hiệu quả và nhanh chóng hơn.
Lâm Chính lập tức đồng ý.
Nói tới con mắt kinh doanh, thì anh thúc ngựa cũng không đuổi kịp Mã Hải, thế là anh giao tất cả cho Mã Hải phụ trách.
Nhưng muốn mở tuyến đường vận chuyển thì phải có nguồn vốn khổng lồ, chỉ có kế hoạch thì không được, không có vốn khởi động thì tất cả chỉ là nói suông.
Vậy nên khoản tiền này chỉ có thể dùng 100 tỉ tệ bồi thường kia.
Thế là hai ngày sau, Lâm Chính dẫn theo Mã Hải ngồi máy bay đến thẳng Yên Kinh.
Đã lâu lắm anh không đến Yên Kinh.
Cũng không biết dạo này mẹ nuôi thế nào, đám Tiểu Điệp có khỏe không?
Trong lòng Lâm Chính vô cùng mong chờ.