Người nhà họ Lương nghe xong đều biến sắc.
Người này thật là bá đạo!
"Cậu... cậu dám?".
Lương Dự tức đến nỗi toàn thân run rẩy, gần như không thốt nên lời.
"Sao? Ông cứ thử là biết tôi dám hay không".
Hàn Bộ Vĩ nhíu mày, lạnh lùng nói.
Lương Dự lập tức á khẩu, không biết nên nói gì cho phải.
"Sao? Câm hết rồi à? Tôi cho các ông 30 giây suy nghĩ, nếu các ông khai ra người động thủ, thì tôi chỉ xử lý người đó. Nếu còn cứng miệng không nói thì đừng trách tôi không khách sáo".
Dường như Hàn Bộ Vĩ đã mất kiên nhẫn, túm lấy cổ áo Lương Dự, lạnh lùng quát.
Nhìn dáng vẻ của hắn thì chuẩn bị ra tay với Lương Dự đầu tiên.
"Dừng tay!".
Lương Huyền Mi không nhìn nổi nữa, lập tức đứng lên quát: "Là tôi làm gãy ngón tay của anh trai anh! Anh muốn trả thù thì bẻ ngón tay của tôi đây này!".
"Chị!".
Lương Tiểu Điệp khóc lớn.
"Huyền Mi, câm miệng!".
Lương Dự vội quát, nhưng vô ích.
"Cô?".
Hàn Bộ Vĩ nhìn Lương Huyền Mi với ánh mắt kì quái, không khỏi cười khẩy: "Cô coi tôi là đồ ngốc sao? Anh trai tôi biết võ, một cô gái tay trói gà không chặt như cô mà có thể bẻ gãy ngón tay anh ấy sao? Đừng nói dối!".
"Ai nói với anh tôi trói gà không chặt?".
Lương Huyền Mi hừ một tiếng, bỗng cất bước xông tới, tốc độ cực nhanh, vỗ một chưởng về phía Hàn Bộ Vĩ.
"Ồ?".
Hàn Bộ Vĩ vô cùng kinh ngạc, lập tức lật tay tung một chưởng về phía Lương Huyền Mi.
Bốp!
Hai chưởng va chạm, sức mạnh bá đạo hùng hậu khiến Lương Huyền Mi phải lùi lại liên tiếp, suýt nữa thì không đứng vững.
"Không ngờ nhìn cô yếu đuối như vậy, mà lại có trình độ cổ võ cao như vậy, là tôi coi thường cô rồi".
Hàn Bộ Vĩ thu bàn tay lại, bình thản nói.
Lương Huyền Mi đứng vững, nhìn Hàn Bộ Vĩ với ánh mắt khó tin.
Nhìn phục sức thì chắc chắn đối phương là người trong quân đội, nhưng tại sao trong quân lại có sự tồn tại mạnh mẽ như vậy chứ?
"Anh là... binh vương?".
Lương Huyền Mi nói với vẻ khó tin.
"Phải nói là binh vương trẻ tuổi nhất của Long Quốc!".
Hàn Bộ Vĩ mặt không cảm xúc nói: "Con khốn, bây giờ xem ra đúng là cô có thể bẻ gãy ngón tay của anh tôi. Tôi và anh trai trước giờ luôn rất thân thiết, tuy tôi không muốn vùi hoa dập liễu, nhưng tôi phải lấy lại công bằng cho anh mình. Thế này đi, tôi cũng không làm khó cô, nếu bây giờ cô ngoan ngoãn hầu hạ anh tôi, cho đến khi ngón tay anh ấy khỏi hẳn, thì tôi sẽ không trừng phạt cô, được không?".
"Nằm mơ đi!".
Lương Tiểu Điệp nghe thấy thế, lập tức lau khô nước mắt, mắng lại: "Nhà các anh đừng ức hiếp người quá đáng! Còn bắt chị tôi hầu hạ nhà các anh? Đừng hòng!".
"Nói vậy là cô muốn chị cô gãy cả mười ngón tay à?".
Hàn Bộ Vĩ lạnh lùng nói.
"Anh đừng có sỉ nhục người khác! Tôi thà bị bẻ tay còn hơn hầu hạ nhà các anh!".
Lương Huyền Mi cũng quát.
Thà chết vinh còn hơn sống nhục!
Nhà họ Hàn vốn đã ức hiếp người quá đáng, bây giờ còn bắt cô ta hầu hạ người nhà họ Hàn? Thật quá quắt!
Hàn Bộ Vĩ gật đầu liên tục, lạnh lùng nói: "Được rồi, nếu đã vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa! Cô Lương, đây là cô ép tôi đấy nhé!".
Dứt lời, Hàn Bộ Vĩ đẩy Lương Dự ra, bước từng bước về phía Lương Huyền Mi.
"Chị yên tâm, em sẽ bảo vệ chị".
Lương Tiểu Điệp xông tới trước mặt Lương Huyền Mi, dang tay ra hét lên.
"Tiểu Điệp, tránh ra!".
Lương Huyền Mi nghiến răng nói.
"Chị..."
"Tránh ra!".
Lương Huyền Mi nghiêm giọng quát.
Đôi mắt Lương Tiểu Điệp lại trào ra nước mắt.
"Tiểu Điệp, nghe lời chị em, tránh ra đi".
Đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang lên.
Người nhà họ Lương đều sửng sốt.
Chỉ thấy một người đàn ông đi từ cuối hành lang tới, đôi mắt đen lạnh lẽo như phủ sương.
"Anh này là người nhà họ Hàn đúng không? Anh Hàn, hay là để tôi đến hầu hạ người nhà họ Hàn các anh nhé?".
Người đến cũng chính là Lâm Chính, đi thẳng tới trước mặt Hàn Bộ Vĩ, lạnh lùng nói.