Bởi vì chiến sự tiền tuyến gặp bất lợi nên Hàn Lạc bị miễn chức và phải quay về Yên Kinh không được phụ trách vị trí tiền tuyến nữa.
Mà đây mới chỉ là sự trừng phạt tạm thời. Đợi khi cuộc chiến kết thúc thì Hàn Lạc có khả năng sẽ bị truy cứu ra tòa, khi đó thì đến cả chức vị thống soái thiên cấp cũng không thể giữ được.
Vì vậy Hàn Lạc muốn quay lại như trước đây thì phải lập công chuộc tội. Sau khi quay về Yên Kinh, hắn đã điều động toàn bộ mối quan hệ để mong có thể giành giật được một cơ hội. Hắn đã đổ vào đây không biết bao nhiêu công sức và tinh lực nhưng vô ích.
Cho tới khi thầy nói với hắn là có thể tìm được hi vọng ở Lâm soái. Hắn không ngờ Long Quốc còn có cả vị long soái thứ tư.
Thực ra hắn cũng đã nghe được tin tức về Lâm Chính nhưng trước đó do bận rộn nên cũng không để ý nhiều. Tuy nhiên Hàn Lạc cũng biết rằng vị long soái này chỉ là có chức danh mà thôi.
Nhưng dù chỉ là chức danh thì cũng là “long soái” nên uy quyền vẫn có. Vì chỉ có duy nhất một người có thể phong những chức vị này cho bọn họ.
Nếu mà vị long soái này ra mặt thì hắn còn hi vọng. Hàn Lạc cảm thấy vô cùng kích động bèn lập tức cử người tìm cách liên hệ long soái, cuối cùng tìm tới Lôi Phúc.
Hắn vốn tưởng để gặp được long soái sẽ vô cùng khó khăn mà không ngờ long soái lại đích thân tới nhà họ Hàn.
Khuôn mặt Hàn Lạc lại ánh lên vẻ ngạo mạn. Lôi Phúc nói có vẻ như vị đó đánh giá cao hắn.
Có lẽ vị đó luôn quan tâm tới hắn, nếu không thì đã không đích thân tới nhà họ Lạc. Hàn Lạc vội vàng tắm rửa, thay sang bộ quần áo quân đội đứng ở trong sảnh lớn chờ đợi.
Nhà họ Hàn bố trí cả trong đêm. Họ trang trí vô cùng trang trọng và hoành tráng. Một chiếc thảm đỏ được trải dài từ ngoài cửa vào tới phòng khách. Chưa tới sáu giờ thì toàn bộ người nhà họ Hàn đã đứng ngoài cửa chờ đời. Hai hàng người đứng ở hai bên. Không ai nói gì, họ tỏ ra vô cùng căng thẳng.
Cùng lúc này về phía nhà họ Lương
“Lâm Chính anh đã dậy chưa?”, Lương Hồng Anh vừa trang điểm vừa bước vào sân gọi lớn.
“Dậy rồi”, Lâm Chính đang ngồi thiền bèn mở mắt.
Lương Hồng giật mình, nhìn anh bằng vẻ tò mò: “Anh đang làm gì vậy? Tu tiên à?”
“Đúng vậy”,
“Chẳng buồn cười chút nào”.
Lương Hồng Anh trố tròn mắt nhìn anh sau đó nhét đồ trang điểm vào trong túi và nói: "Mau thay đồ đi, giờ chúng ta đi gặp người bạn của tôi. Đừng để họ phải đợi lâu”.
“Hồng Anh, thực ra không cần phải phiền phức như vậy đâu”, Lâm Chính đứng dậy.
“Làm vậy không phải chỉ vì anh mà còn vì nhà họ Lương chúng tôi nữa. Sao có thể coi là phiền phức được. Còn muộn là sợ rằng họ sẽ giận đấy”, Lương Hồng Anh giục.
Lâm Chính tỏ ra bất lực bèn đổi sang bộ quần áo sạch sẽ, ngồi lên xe của Lương Hồng Anh và cùng đi về phía Tây của Yên Kinh.
Chiếc xe dừng lại ở một nhà hàng cao cấp.
“Bạn của tôi mỗi ngày đề ăn sáng đúng giờ ở đây. Đợi lát nữa anh đừng nói gì, để tôi nói chuyện, anh rõ chưa?”, Lương Hồng Anh đanh mặt.
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
“Đi thôi”, Lương Hồng Anh cầm túi xách đi vào.
“Thưa anh áo sơ mi mà không mặc chỉnh tề thì không được vào trong", Lâm Chính vừa bước vào thì đã bị nhân viên phục vụ chặn lại.
“Vậy như nào thì mới vào được vào?”, Lâm Chính chau mày.
“Ít nhất thì cũng phải có cà vạt”, nhân viên phục vụ mỉm cười.
“Ý của anh là gì? Từ khi nào mà nhà ăn lại có quy định như vậy chứ?”
Lương Hồng Anh chau mày nhìn chăm chăm người nhân viên: “Đừng làm khó tôi. Tôi là khách quen ở đây, chưa từng nghe thấy yêu cầu vô lý như vậy bao giờ. Mau tránh ra”
Nói xong cô ta bèn kéo tay của Lâm Chính đi vào nhưng người nhân viên vẫn cứ ngăn lại.
“Cô gái, đừng để tôi khó xử. Đây là quy định hôm nay mới đề ra. Chúng tôi hôm qua mới đổi chủ”, người nhân viên tỏ vẻ bất lực. Rõ ràng là người này biết Lương Hồng Anh.
“Cái gì? Đổi chủ sao?”
Lương Hồng Anh vô cùng ngạc nhiên: “Ông chủ của các anh là ai?”
Người nhân viên lắc đầu, không chịu nói. Sắc mặt Lương Hồng Anh trở nên vô cùng khó coi.
Đúng lúc này Lâm Chính đột nhiên bật cười: “Chỉ cần thắt cà vạt là được đúng không?”
“Đúng vậy”.
“Được, Hồng Anh, trên người cô có tiền lẻ không?”
“Có, sao thế?”
“Cho tôi”
“Ồ”
Lương Hồng Anh cảm thấy hoang mang nhưng vẫn lấy ra một xấp tiền đưa cho Lâm Chính. Lâm Chính bèn gấp tiền thành cà vạt và đeo lên cổ: “Còn có vấn đề gì nữa không?”
“Điều này...không...”
“Vậy thì tránh ra, đồng thời gọi ông chủ của các anh tới gặp tôi”, Lương Hồng Anh đẩy người nhân viên ra và đi lên tầng hai.
“Cô Lương, ông chủ của chúng tôi đang đợi cô trên tầng hai rồi”.
Người nhân viên nói. Lương Hồng Anh nghe thấy thì giật mình.
Lâm Chính điềm đạm nói: “Không phải là bạn cô đấy chứ?”
“Bạn tôi thường ăn ở đây, thường bao trọn tầng hai”, Lương Hồng Anh khẽ nói.