Lương Hồng Anh mới phản ứng lại.
Đường đường là thống soái cấp Thiên mà chỉ có thể cúi đầu chịu thua trước Lâm Chính, cô ta càng không dám nghi ngờ.
Lâm Chính… là long soái thật sao?
Điều này có nghĩa là gì?
Tức là Yên Kinh không có ai dám động đến nhà họ Lương, tức là nhà họ Lương chắc chắn sẽ vực dậy!
“Tôi… tôi không biết… Lâm Chính, chuyện này… vẫn nên hỏi ông nội…”
Tâm trạng Lương Hồng Anh rối bời, há miệng nói.
“Tướng Lâm, nhà họ Hàn làm mẹ anh bị thương, tội không thể tha, Hàn Lạc tôi xin đền tội với anh ở đây”.
Hàn Lạc nghiến răng, bỗng giơ tay lên đấm mạnh vào ngực mình.
Bụp!
Sức lực cực lớn chấn động ngực hắn, hắn nôn ra một ngụm máu lớn, lẫn trong máu còn có một ít thịt vụn.
“A Lạc!”
“Con trai!”
Mấy người nhà họ Hàn khóc lóc kêu lên, vội chạy đến đỡ Hàn Lạc ngã dưới đất.
Hàn Lạc đẩy mọi người ra, hai tay vẫn chống xuống đất, kiên trì quỳ dưới đất.
Một chưởng này khiến nội tạng bị thương, mạch máu bị đứt, đủ để lấy mạng hắn.
Hắn không hề nương tay.
“Tướng… tướng Lâm ra tay đi…”
Hàn Lạc gian nan nói.
Lâm Chính lạnh nhạt nhìn hắn, nét mặt chẳng có gì thay đổi.
Với trạng thái này của hắn, nếu Lâm Chính ra tay, chắc chắn Hàn Lạc sẽ chết.
Có vẻ hắn đã quyết định lấy mạng mình để làm Lâm Chính bớt giận, bảo vệ cả nhà họ Hàn.
“Lâm Chính, đừng gây lớn chuyện, nếu làm mất mạng người thì không tốt”.
Lương Hồng Anh khiếp sợ, thấy Hàn Lạc điên cuồng như vậy thì vội bước đến gần nói.
“Cô yên tâm, hắn không chết được đâu”.
Lâm Chính vung tay lên, bình thản nói: “Nhưng bây giờ có giết hắn cũng chẳng sao, cứ làm theo cô nói, xử trí người nhà họ Hàn thế nào, nói mấy người ông nội quyết định đi”.
Lâm Chính muốn giết Hàn Lạc cũng chỉ một cái búng tay, nhưng tình hình chiến tranh ở phía Bắc quá ác liệt, là thống soái cấp Thiên, Hàn Lạc vẫn còn tác dụng rất lớn.
Lâm Chính không muốn khiến Long Quốc tổn thất một đại tướng chỉ vì ân oán cá nhân của mình, dẫn đến tiền tuyến bất lợi.
Như thế anh sẽ là tội đồ.
“Hàn Lạc, anh lập tức dẫn người nhà họ Hàn đến bệnh viện, làm thế nào thì chắc không cần tôi dạy anh đâu nhỉ?”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Tướng Lâm yên tâm, Hàn Lạc… nhất định sẽ cầu xin được các vị nhà họ Lương tha thứ”.
Hàn Lạc ôm ngực yếu ớt gật đầu.
“Đi đi”.
Lâm Chính phất tay.
“Cảm ơn tướng Lâm!”
“Tướng Lâm, tội nhân tạm biệt, tạm biệt…”
Người nhà họ Hàn vội đỡ Hàn Lạc rời đi.
Mấy người Mai Vịnh Thánh cũng muốn đi, nhưng Lâm Chính đã nhìn thấy.
“Các người đứng lại”.
Lâm Chính nói.
“Tướng Lâm, có… có chuyện gì à?”
Mai Vịnh Thánh miễn cưỡng cười, thận trọng hỏi.
“Các ông là người của Kỹ thuật Thang Thành nhỉ? Thang Gia Tuấn lừa gạt công ty chị nuôi Lương Hồng Anh của tôi, tôi biết chuyện này đấy”.
Lâm Chính nói: “Nhưng mọi chuyện đều hợp lý, hợp pháp, tôi cũng sẽ không giành lại cổ phần này, ông nói cho Thang Gia Tuấn biết bảo hắn tự giải quyết ổn thỏa đi”.
“Tướng Lâm, nào dám, nào dám”.
Mai Vịnh Thánh sợ đến mức đầu gối nhũn ra, cũng quỳ dưới đất run rẩy: “Là do cậu Thang nhà bọn tôi không hiểu chuyện nên mới làm ra chuyện như vậy, xin cậu hãy thứ lỗi, tôi có thể liên lạc với cậu Thang, nói cậu ấy nhượng lại cổ phần của Quốc tế Hồng Trang! Hợp đồng vô hiệu lực”.
“Không cần hủy bỏ, hợp đồng là do Hồng Anh tự mình ký kết với Kỹ thuật Thang Thành các ông, tại sao lại phải hủy?”
Lâm Chính lạnh lùng nói: “Nếu các ông đã muốn ra tay thì bọn tôi tiếp chiêu là được. Tôi muốn xem thử Quốc tế Hồng Trang có bị Thang Thành các người hãm hại không”.
Vừa nghe nói thế, Mai Vịnh Thánh suýt ngất.
“Hồng Anh, chúng ta đi thôi”.
Lâm Chính đứng dậy, bình thản nói.
“Ừ”.
Lương Hồng Anh gật đầu, đi khỏi công ty cùng Lâm Chính.