Biệt thự nhà họ Cao.
Cao Thiên Thu đang ngồi trên bàn trà uống trà.
Cao Nội Kiệt ngồi nghiêng ngả trên sô pha, hắn vừa hút thuốc, vừa nói gì đó với Cao Thiên Thu.
Lúc Lâm Chính và Mã Hải vào nhà, Cao Nội Kiệt nhìn thoáng qua, nở nụ cười nghiền ngẫm.
“Ôi! Thần y Lâm đó à? Lâu ngày không gặp, như cách ba mùa thu! Ha ha ha, hoan nghênh, hoan nghênh!”
Giọng điệu của hắn rất quái gở.
“Thần y Lâm, mau qua đây ngồi, nếm thử trà tôi pha nào, đây chính loại trà Vũ Tiền Long Tĩnh cực phẩm, tôi vất vả lắm mới có được đấy! Hương vị chắc chắn thuần khiết!”
Cao Thiên Thu mỉm cười nói.
Dáng vẻ hiện giờ hoàn toàn không giống bộ dạng từ chối gặp mặt Lâm Chính lúc nãy.
“Ông chủ Cao khách sáo quá, không cần nói lời khách sáo nữa, lần này tôi đến là muốn kết toán tiền nợ với ông chủ Cao, nếu được thì mong ông chủ Cao lập tức đưa tiền cho tôi đi”.
Lâm Chính ngồi trên sô pha, anh châm thuốc, thản nhiên nói.
“Tiền nợ gì? Tiền nợ gì thế? Cậu Lâm đang nói gì vậy? Tôi không hiểu lắm”.
Vẻ mặt Cao Thiên Thu hoang mang nói.
“Ông chủ Cao thế này là muốn quỵt nợ à?”
Lâm Chính bình thản nói.
“Thần y Lâm, hôm qua cậu đã bảo chủ tịch Mã đến bàn việc này với tôi, tôi nghĩ câu trả lời của tôi với chủ tịch Mã, chủ tịch Mã chắc là đã chuyển lời lại cho cậu rồi, nếu cậu vẫn cho rằng chúng tôi thiếu cậu một trăm tỷ, mời cậu lấy giấy nợ ra, đưa ra chứng cứ, có chứng cứ chứng minh cậu cho mượn một trăm tỷ này như thế nào, tôi sẽ lập tức trả tiền, chắc chắn không quỵt nợ”.
Cao Thiên Thu mỉm cười, dáng vẻ bình tĩnh.
Lâm Chính nghe ông ta nói, gật đầu: “Tôi biết rồi”.
“Thần y Lâm, nếu đã không còn chuyện gì nữa thì xin mời cậu rời khỏi đây, bố tôi còn phải gặp khách quý, không rảnh để tiếp đãi các người”.
Cao Nội Kiệt mỉm cười nói, ra lệnh đuổi khách.
“Trước khi tôi lấy được một trăm tỷ, tôi sẽ không rời khỏi nhà họ Cao”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Anh chắc chứ?”
Cao Nội Kiệt nheo mắt, sau đó hắn búng tay một cái.
Tiếp đó có một thanh niên mặc bộ đồ thời Đường bước từ ngoài cửa vào.
Vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng, sau lưng đeo một thanh kiếm dài, cơ thể ẩn chứa khí kình, ánh mắt lạnh lẽo, chứa đựng sát ý.
“Thần y Lâm, tôi biết anh có thể đánh nhau, trong giới võ thuật, loại như anh được xưng là y võ gì đó, nhưng tôi nói cho anh biết! Đây là nhà họ Cao, là nhà giàu nhất ở Long Quốc, chỉ cần có tiền, cao thủ như thế nào chúng tôi cũng mời tới được! Tôi khuyên anh không nên tiếp tục làm càn ở đây, nếu không, tôi sợ anh sẽ hối hận suốt đời đấy!”
Cao Nội Kiệt cười nói, hắn không mảy may sợ hãi.
“A Kiệt, con ăn nói kiểu gì thế? Mất lịch sự vậy!”
Cao Thiên Thu quát một tiếng, tiếp đó làm ra vẻ xin lỗi: “Thần y Lâm đừng trách, con trẻ còn nhỏ dạy, nói chuyện hơi thẳng thắng, để tôi giới thiệu cho cậu, người này là Tiếu Tây Phong – Tiếu đại hiệp, Tiếu đại hiệp là người tôi dùng số tiền lớn mời về để bảo vệ an toàn cho tôi. Thần y Lâm, cậu cũng biết mà, tôi là nhà giàu có nhất Long Quốc, có mấy tên côn đồ có ý muốn đánh tôi, cho nên tôi phải đặc biệt chú ý bảo vệ an toàn của bản thân, mong cậu thứ lỗi cho”.
“Tiếu Tây Phong à?”
Lương Hồng Anh sợ hãi.
“Tiếu đại hiệp là cao thủ kiếm thuật của Ẩn Nhất Phái, đừng thấy hắn tuổi còn trẻ, người này đã được phong hiệu là Kiếm Vương rồi đấy!”
Cao Nội Kiệt cười nói.
Lương Hồng Anh ngừng thở.
Cô ta không hiểu Kiếm Vương gì đó, có lẽ nếu là Lương Huyền Mi đến thì sẽ biết, nhưng cô ta biết Ẩn Nhất Phái là gì.
“Lâm Chính, hay là chúng ta về đi, nghe Cao Nội Kiệt nói, người này có lẽ là cao thủ do người chống lưng của nhà họ Cao mời tới, khó đối phó lắm!”
“Khó đối phó sao?”
Lâm Chính nhìn thanh niên kia, lắc đầu nói: “Tôi thấy hắn cũng chỉ có nhiêu đó mà thôi”.
“Anh nói cái gì?”
Ánh mắt thanh niên thoáng lóe lên sát ý lạnh như băng.
“Anh, nói lại lần nữa tôi nghe xem!”
“Tôi cảm thấy, anh cũng chỉ có nhiêu đó”.
Lâm Chính không hề do dự, nói thẳng.