TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Đường Bá Chủ
Chương 2273: Nhìn thấy kẻ không ngờ

“Không biết rõ giữa hai người này ai là đệ tử của Đông Hoa Cung à?”

Ánh mắt Lạc Nam chuyển qua chuyển lại giữa hai cái tên Dương Anh cùng Nhược Sương hỏi.

“Không rõ, các nàng che giấu thân phận quá tốt, từ khi xuất hiện ở Đông Vực trong nhiều năm qua đều luôn lấy danh nghĩa tán tu để hành động.” Thủy Triều Tịch lắc đầu đáp:

“Nhưng dựa vào biểu hiện của các nàng, rất nhiều người đều suy đoán sau lưng có bối cảnh, mà bối cảnh đó rất có thể là Đông Hoa Cung đã lánh đời từ lâu.”

Lạc Nam vuốt vuốt cằm, dựa theo tin tức mà Trân Bảo Lâu cung cấp, tình hình Đông Hoa Cung ở Đông Vực thật sự không mấy khả quan, nguyên nhân vì cường giả mạnh nhất là Đông Hoa Chí Tôn đã không còn, những trưởng lão của Đông Hoa Cung lại không có bất kỳ ai đạt đến cấp độ Chí Tôn, thiếu đi người tọa trấn.

Điều này cũng không hề khó hiểu, nên biết rằng các Chí Tôn Thế Lực ở Đông Vực hầu hết đều cắm rể thâm căn cố đế, truyền thừa duy trì qua nhiều thế hệ, đã tồn tại qua nhiều thời đại nên nội tình thâm hậu vô cùng.

Trong khi đó Đông Hoa Cung chỉ có thể xem là thế lực mới, được sư phụ Đông Hoa Chí Tôn sau khi rời khỏi sư bá và sư thúc lâm thời lập nên, bản thân nàng cũng không phải người bản địa Đông Vực, chỉ là từ xa xôi chạy đến Đông Vực mà thôi, nội tình kém cạnh các thế lực khác là chuyện bình thường.

Vậy nên sau khi Đông Hoa Chí Tôn ngã xuống, Đông Hoa Cung liền như rắn mất đầu.

Trước hoàn cảnh như vậy, Đông Hoa Cung buộc phải lựa chọn lánh đời mai danh ẩn tích tránh bị đám hổ lang xâu xé.

Mà cơ hội để thay đổi cục diện và hoàn cảnh của Đông Hoa Cung nhanh nhất chính là có một đệ tử tỏa sáng tại Tứ Phương Quyết Đấu, từ đó giành được danh ngạch đến Trung Châu ứng tuyển vào Học Viện cao cấp.

Một khi đệ tử của Đông Hoa Cung thành công, thế lực sau lưng người đệ tử này cũng sẽ được Học Viện ở Trung Châu che chở, cung cấp hỗ trợ.

Khi đó dù Đông Hoa Cung có tái xuất trở lại, các thế lực ở Đông Vực cũng không dám ngấp nghé nữa, bởi chẳng ai muốn đắc tội với một Đông Hoa Cung có Học Viện cường đại ở Trung Châu bảo kê cả.

Đạo lý này cũng có thể áp dụng đối với tất cả thế lực khác ở Đông Vực, đó là lý do vô số thiên tài hàng đầu đều quyết tâm liều mạng tham gia Tứ Phương Quyết Đấu.

Trở thành đệ tử của Học Viện tại Trung Châu, chẳng những vận mệnh của ngươi thay đổi, mà toàn bộ gia tộc hay thế lực của ngươi cũng sẽ có được lợi ích khổng lồ, nước lên thuyền lên.

“Phu quân, ngươi dự định làm sao giúp chúng ta mạnh lên?” Lãnh Vận Du hiếu kỳ hỏi.

Nghe nàng hỏi vậy, Phượng Tịch Y và Đình Manh Manh cũng trở nên chăm chú.

“Hay là tìm hiểu sở trường của đối thủ rồi tìm cách khắc chế?” Thải Quỳnh Dao chớp chớp mắt hỏi.

Lạc Nam bật cười, nhìn 13 cái tên thiên tài bên trong danh sách, lắc đầu nói:

“Đông Vực là nơi có nền văn minh tu luyện đa dạng đến cực điểm, không chỉ tập trung toàn là Kiếm Tu như ở Kiếm Châu, muốn khắc chế cũng chẳng biết nên khắc chế như thế nào.”

“Ta chỉ giúp các nàng mạnh lên theo sở trường của từng người mà không phải tìm cách khắc chế đối thủ.”

Chúng nữ gật đầu tán thành, đúng thật là các Động Thiên Phúc Địa ở Đông Vực như những tiểu thế giới khác nhau, mỗi một thế giới có sự đặc sắc riêng của nó, mà thế lực đến từ các Động Thiên Phúc Địa này cũng đa dạng đủ loại thành phần với các thủ đoạn lợi hại riêng biệt, làm sao khắc chế?

“Vậy thì lập tức bắt đầu đi!” Đình Manh Manh nôn nóng thúc giục.

“Bên trong những thiên tài lần này có ai tu vi Thánh Đế không?” Lạc Nam hỏi.

Viêm Oanh là một trong 13 người, mà lần đụng độ gần nhất hắn thấy Viêm Oanh chỉ là Thánh Hoàng Hậu Kỳ, nếu 12 thiên tài còn lại cũng tương tự Viêm Oanh, vậy nếu hắn giúp tam nữ có phương pháp đột phá Thánh Đế, chẳng phải Tứ Phương Quyết Đấu dễ dàng như đi dạo?

Đáng tiếc mọi thứ không như mong đợi của hắn, Phượng Tịch Y cười khổ đáp: “Có hơn một nửa trong số bọn hắn là Thánh Đế, đó là lý do bọn thiếp không tự tin.”

Các nàng không phải yêu nghiệt như Lạc Nam, muốn các nàng chiến đấu với Thánh Đế bất phân thắng bại thì được, nhưng có thể đánh bại cả Thánh Đế thì không dám chắc, dù sao thì đây đều là những Thánh Đế thiên tài đến từ các Chí Tôn Thế Lực chứ không phải Thánh Đế lai lịch thông thường.

“Hơn một nửa là Thánh Đế?” Lạc Nam âm thầm kinh ngạc, chất lượng thiên tài của Đông Vực như thế này cũng quá cao chứ hả?

Trong khi những thiên tài nổi tiếng ở Kiếm Châu như Tần Lộng Ngọc, Triệu Lăng Tà, Nhàn Kiên đám người hầu hết chỉ là Thánh Hoàng mà thôi.

Không lẽ nói chất lượng hậu bối ở Đông Vực vượt trội hơn Kiếm Châu?

“Cái này cũng không khó hiểu, nhằm đoạt được danh ngạch đi Trung Châu tuyển sinh, những Chí Tôn Thế Lực đã dốc vốn liếng đầu tư vào hậu bối nhà mình, dẫn đến tu vi bọn hắn tăng mạnh.” Thủy Triều Tịch đánh giá:

“Với nội tình của Chí Tôn Thế Lực, chỉ cần chấp nhận tiêu hao…không khó để giúp đệ tử Thánh Hoàng đột phá Thánh Đế trong thời gian ngắn.”

Lạc Nam nghĩ lại cũng đúng, nhìn mấy nữ nở nụ cười:

“Vậy thì mục tiêu đầu tiên chính là giúp các nàng chiến thắng được Thánh Đế.”

“Cái này có gì khó đâu?” Đình Manh Manh bĩu môi:

“Ăn thêm vài khối thịt Bạo Không Thú là được rồi.”

“Xú nha đầu, ta không nói nàng.” Lạc Nam trừng mắt nhìn.

Đình Manh Manh đang là Thể Thánh Đế Viên Mãn, thời gian qua căn cơ cũng đã được củng cố, đích thật là chỉ cần ăn tài nguyên cao cấp như thịt Bạo Không Thú là có thể trở thành Thể Thánh Đế.

Vấn đề là Phượng Tịch Y và Lãnh Vận Du.

Cả hai nàng đều có những tiến bộ nhất định trong thời gian qua, tu vi đạt đến Thánh Hoàng Hậu Kỳ, nhưng Thánh Đế Quán Đỉnh chỉ còn lại một lần mà thôi.

Hắn đem chuyện này nói ra, Lãnh Vận Du liền lên tiếng:

“Để Tịch Y tỷ tỷ tiếp nhận Thánh Đế Quán Đỉnh đi, thiếp có Ngục Phật Chân Kinh thừa sức vượt cấp chiến đấu.”

“Không cần, nên để Vận Du muội muội tiếp nhận Thánh Đế Quán Đỉnh, thiếp có huyết mạch Tịch Diệt Phượng Hoàng là đủ rồi.” Phượng Tịch Y lắc đầu không chịu.

Các nàng ai cũng không muốn lấy đi cơ hội trở thành Thánh Đế của người còn lại.

Lạc Nam bất đắc dĩ lắc đầu, tự mình phân phó nói:

“Ta đã quyết định, Vận Du sẽ đột phá Thánh Đế, còn Tịch Y thì luyện hóa Vạn Biến Tùy Thiên Thể để gia tăng chiến lực, thậm chí trong lúc đúc nên Thể Chất còn có thể tăng tiến tu vi.”

“Bọn thiếp biết rồi.” Mấy nữ nhân phụng phịu, phu quân đã có lệnh, các nàng không dám không nghe a.

Thời gian không còn nhiều, tam nữ liền tiến vào Linh Giới Châu, kích hoạt Gia Tốc Trận và bắt đầu bế quan.

Đình Manh Manh ôm theo đám thịt Bạo Không Thú ăn ngấu nghiến.

Phượng Tịch Y tiến vào thế giới bên trong Phong Thể Thạch lấy được từ hòa thượng Thích Thì Chiều, bắt đầu quá trình đúc nên Vạn Biến Tùy Thiên Thể.

Lãnh Vận Du tiếp nhận Thánh Đế Quán Đỉnh.

Đợi khi đã đủ điều kiện, Lạc Nam sẽ đích thân hộ pháp cho ba nàng nghênh đón Đế Kiếp, chính thức trở thành Thánh Đế cấp cường giả.



Bóng đêm tỉnh lặng buông xuống, một thân ảnh vô hình lặng lẽ rời khỏi khách sạn, hòa mình vào hoàn cảnh xung quanh, không để lộ dù chỉ một hơi thở hay một tia khí tức…

Còn ai khác ngoài Lạc Nam?

Lúc này hắn đang kích hoạt áo yếm của Bích Tiêu giấu trong óng tay áo, toàn thân rơi vào trạng thái tàng hình, kích hoạt cả Phi Tiên Mộc khiến cơ thể nhẹ nhàng như một chiếc lá, hành tẩu thật sự chẳng để lại chút tiếng động nào.

Hành động như một tên trộm, bất quá hắn không giống Hắc Trư tìm kiếm chôm lấy quần lót của nữ nhân, ngược lại lúc này đi làm chính sự.

Dựa vào tình báo Liên Âm Tông cung cấp, Lạc Nam như quỷ mị tiềm nhập vào một tửu lâu, nơi được xem là từng có bóng dáng của một trong hai vị tán tu thành công tiến vào vòng đấu loại của Tứ Phương Quyết Đấu xuất hiện.

Tuyết Mộng Lâu.

Đưa mắt nhìn lên bảng hiệu, Lạc Nam vuốt vuốt cằm.

Hắn đã sớm quen với việc các địa điểm kinh doanh tại Đông Vực đặt tên theo ba vị nữ thần trong truyền thuyết, Tuyết Mộng Lâu được đặt tên theo đệ nhất mỹ nhân thế hệ này là Tuyết Mộng Thiên Nữ cũng không phải việc gì lạ.

Cất bước vào trong, Lạc Nam xém chút nữa ồ lên kinh ngạc.

Tuyết Mộng Lâu này cũng rất biết cách kinh doanh, vậy mà xây dựng hoàn cảnh bên trong tửu lâu thành một thế giới băng tuyết mênh mông rộng lớn.

Nơi này như một vùng băng sơn tuyết địa, hoa tuyết trắng xóa tung bay khắp nơi, mặt đất phủ đầy tuyết, xa xa là những ngọn núi băng lấp lánh hào quang.

Từng đống lửa hừng hực được đốt lên từ củi mục giữa bầu không khí lạnh giá, tu sĩ ngồi tụm năm, tụm ba theo từng nhóm người, nướng thịt uống rượu, bàn luận say xưa ầm ĩ về diễn biến của Tứ Phương Quyết Đấu diễn ra trong thời gian qua.

Rõ ràng Tuyết Mộng Lâu là một kiện không gian pháp bảo, chủ nhân của nó đã cố tình tạo ra một hoàn cảnh đặc biệt thú vị như thế này để hấp dẫn khách nhân.

Lạc Nam còn chú ý đến một pho tượng tuyết nữ khổng lồ đặt giữa bình nguyên trắng xóa, xinh đẹp lộng lẫy không gì sánh được, đáng tiếc dung nhan mờ mờ ảo ảo nhìn qua chẳng hề rõ ràng.

Xém chút hắn đã đặt mông ngồi xuống hòa vào đám đông thưởng thức phong cảnh.

Vội vàng lắc đầu, hắn không có thời gian giành cho những việc này, cần phải xác định Nhược Sương và Dương Anh ai là thiên tài của Đông Hoa Cung để lên kế hoạch tiếp cận.

Điểm Danh Vọng mặc dù có chút tăng trưởng trong mấy ngày qua khi tin tức Lạc Nam là phu quân của Tam Hoa Tinh được lan truyền, nhưng như thế là quá ít…hắn biết mình cần tiết kiệm, tự thân hành động vẫn là hơn.

Tửu lâu này diện tích khá lớn, bất quá với tốc độ của Lạc Nam, rất nhanh một thân ảnh đã thu hút sự chú ý của hắn.

Bên một dòng sông băng cùng đống lửa nhỏ, một nữ nhân đang lười biếng nhâm nhi tách trà ấm.

Nàng khoác trên người áo choàng màu trắng rộng thùng thình như muốn hòa vào làn tuyết, làn da trắng hồng rạng rỡ, ngũ quan tinh tế tỉ mỉ, tóc đen óng mượt cắt ngắn ngang cổ, biểu tình lạnh lùng, lông mi cong vuốt, lãnh nhược băng sương đúng với cái tên Nhược Sương của nàng.

Không sai, nữ nhân này là Nhược Sương…trong thời gian qua nàng vẫn ở tại Tuyết Mộng Lâu, hơn nửa còn lựa chọn góc hẻo lánh không muốn tiếp xúc với người xa lạ, Lạc Nam quyết định trước tiên điều tra, xác định thân phận của nàng.

Chỉ là hắn còn chưa kịp làm gì, Nhược Sương bỗng nhiên nhíu nhíu chân mày, có dấu hiệu đứng lên.

Lạc Nam âm thầm giật mình, chẳng lẽ nữ nhân này phát hiện ra ta? Như vậy thì thật vô lý, nàng chỉ mới là Thánh Đế Sơ Kỳ cường giả.

Bất quá Lạc Nam đã lầm, Nhược Sương chỉ hơi chuyển mình, từ trong óng tay áo rộng thùng thình lấy ra một khối ngọc bội màu xanh ngọc.

“Đây là Truyền Âm Ngọc đặc thù được thế lực độc môn luyện chế, chỉ có chủ nhân mới có thể nghe thấy âm thanh nó phát ra.” Lạc Nam suy nghĩ, quả nhiên đúng như Liên Âm Tông dự đoán, sau lưng Nhược Sương này có bối cảnh.

Mà Nhược Sương này cũng vô cùng cẩn thận, chỉ dùng ý niệm đáp lại Truyền Âm Ngọc chứ không mở miệng.

Chẳng biết trao đổi chuyện gì, sau khi thu hồi Truyền Âm Ngọc, Nhược Sương đã xoay người đứng lên, thân thể như một bông hoa tuyết tan biến trong gió.

“Thân pháp rất tốt, bất quá còn quá chậm…” Lạc Nam nghĩ thầm, lặng im không một tiếng động bám sát phía sau.

Cứ tưởng Nhược Sương sẽ rời khỏi Tuyết Mộng Lâu nhưng hắn đã lầm, nàng bí mật tiến đần gần đến hai tòa băng sơn ở phía xa.

Lạc Nam có điều nghi hoặc, băng sơn này chính là nơi ở của nhân viên tửu lâu, từ quản sự cho đến tiểu nhị, Nhược Sương là người ngoài, tiến đến nơi này làm gì?

Tình cảnh sau đó càng làm Lạc Nam kinh ngạc, một vị quản sự tu vi Thánh Đế Viên Mãn lặng lẽ tiến ra tiếp đón Nhược Sương, thái độ cực kỳ kính cẩn chắp tay:

“Tiểu thư, tiểu công tử chờ ngươi bên trong.”

Nhược Sương gật đầu.

Quản sự nhẹ phất tay, phía sau băng sơn xuất hiện một tòa Trận Pháp Truyền Tống, Nhược Sương cất bước tiến vào.

Lạc Nam bám sát phía sau, đồng thời âm thầm nghi hoặc: “Nữ nhân này xem ra là tiểu thư của Tuyết Mộng Lâu, nhưng tại sao phải dùng thân phận tán tu tham gia Tứ Phương Quyết Đấu?”

Truyền tống đến một mật thất lạnh lẽo như u đàm, bên trong này có cả hàn khí cuồn cuộn bốc lên.

Nhược Sương lúc này bước đến giường băng, kết một loại ấn pháp kỳ lạ, đưa tay ấn vào một khối đá bên thành giường.

XOẸT.

Lại có Truyền Tống Trận hình thành ngay tại trên giường.

Từ bên trong Truyền Tống Trận, một thân ảnh điềm tĩnh bước ra.

Mà khi nhìn thấy thân ảnh này, đồng tử trong mắt Lạc Nam mãnh liệt co lại, trong lòng dâng trào cuồn cuộn sát cơ, bất quá hắn đã cố gắng đè nén xuống.

“Tiểu đệ tham kiến sư tỷ.” Thân ảnh từ trong Truyền Tống Trận hướng Nhược Sương hành lễ, ánh mắt nhìn về phía nàng không che giấu vẻ mê đắm.

Đó là một tên thanh niên hơi béo mập, tu vi Thánh Đế, thần thái phi dương.

Chính là Tam Thánh Tử Càn Phi, nhưng hiện tại hắn chính là Càn Quân Thánh Đế.

Lạc Nam có nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ đụng độ Càn Quân trong hoàn cảnh này và ở tại nơi này, hắn và Nhược Sương có quan hệ như thế nào?

Trong khoảnh khắc Lạc Nam đã muốn ra tay giết chết Càn Quân, chỉ là chưa làm rõ ngọn ngành, nơi này còn là địa bàn của người khác, hắn vẫn cố nhẫn nại.

“Càn Phi sư đệ, vì sao ngươi đến nơi này?” Nhược Sương nhìn thanh niên béo mập hỏi.

“Là đệ xin phép sư phụ tiến đến.” Càn Quân không chút che giấu vẻ ái mộ đối với Nhược Sương, nở nụ cười ôn nhu:

“Dù sao thì người đã hứa cho phép đệ tìm hiểu sư tỷ, đệ muốn đến cổ vũ tỷ tham gia Tứ Phương Quyết Đấu.”

Nhược Sương mặt không biểu tình, xoay mặt sang một bên nói:

“Đệ có ý cổ vũ thì ta cảm tạ, nhưng ta đã nói kiếp này chỉ truy cầu đại đạo, không thích vướng bận tư tình, lời sư phụ hứa với đệ chẳng qua là muốn làm vơi bớt đi nỗi đau Đế Quốc diệt vong của đệ mà thôi.”

Lạc Nam nở nụ cười gằn, xem ra Nhược Sương này và Càn Quân có cùng sư phụ, cũng chính là vị Chí Tôn thần bí lần trước ở Dị Nguyên Hội.

Nếu Chí Tôn đó không có mặt ở đây…

Nghĩ là làm, Bá Đỉnh toàn diện kích hoạt.

“Tử Giới mở ra!”

Đọc truyện chữ Full