“Đây là gì?”.
Lương Vệ Quốc và Lương Khánh Tùng đều nghi hoặc.
Chỉ có Lương Hổ Khiếu nhìn chằm chằm tấm lệnh bài đó, suy nghĩ một hồi lâu.
Đột nhiên ông ta như nhớ ra gì đó, khuôn mặt trở nên kích động, mặt đỏ lên, hơi thở gấp gáp giống như sắp nghẹn.
“Đây… Đây chẳng lẽ là… Soái Lệnh của long soái?”, Lương Hổ Khiếu run giọng hỏi.
“Soái Lệnh?”.
Hai người còn lại đều run rẩy.
“Phải, cháu chính là long soái của Long Quốc”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Trong phòng sách thoáng chốc yên tĩnh.
Ba người mở to mắt, ngơ ngác nhìn Lâm Chính.
Một hồi lâu không nói nên lời.
Không biết qua bao lâu, Lương Hổ Khiếu mới run run lên tiếng.
“Cháu nói… là thật sao?”.
Lâm Chính gật đầu.
Lương Hổ Khiếu há miệng, không biết nên nói gì mới phải, nhưng trong mắt tràn ngập sự kích động và tha thiết.
“Long soái? Nhà họ Lương chúng ta xuất hiện một long soái? Nhà họ Lương chúng ta lại có long soái?”.
Lương Khánh Tùng ngửa đầu cười lớn, kích động đến mức nước mắt dâng tràn: “Ông trời ơi! Tổ tiên ơi! Mọi người nhìn thấy rồi chứ? Nhà họ Lương chúng ta xuất hiện chân long rồi!”.
“Lâm Chính! Cháu thật tài giỏi!”.
Lương Vệ Quốc cũng khó mà kìm chế sự kích động trong lòng, liên tục vỗ tay.
Hai ông lão kia đã không kìm chế được, người rơi nước mắt, người reo mừng, giống như đứa trẻ thi được điểm tuyệt đối.
“Hai người bớt bớt lại, còn ra thể thống gì?”.
Lương Hổ Khiếu quay đầu nói.
Hai người ngẩn ngơ, bấy giờ mới khôi phục bình tĩnh, nhưng sự kích động trên mặt vẫn không thể che giấu.
“Cháu quá ưu tú, nhà họ Lương không xứng với cháu!”.
Lương Hổ Khiếu hít sâu một hơi, cười gượng.
“Người một nhà mà còn nói xứng với không xứng sao? Cháu nói rồi, cháu là con trai nuôi của mẹ Lương Thu Yến thì chính là người nhà của bà ấy, cho nên cháu cũng sẽ không coi mọi người là người ngoài”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Nói phải, nói phải, chúng ta là người một nhà!”.
Lương Khánh Tùng liên tục gật đầu cười nói.
“Anh cả, nếu nói thân phận long soái của Lâm Chính ra, toàn bộ Yên Kinh ai dám coi thường nhà họ Lương chúng ta?”, Lương Vệ Quốc cười nói.
“Không được!”.
Lương Hổ Khiếu quát lên.
Hai người sửng sốt.
“Vì sao?”.
“Tướng Lâm có thân phận thế nào? Thống soái một nước! Nếu tiết lộ thân phận của Lâm Chính, sẽ có bao nhiêu người ngoại vực muốn ám sát cậu ấy? Lẽ nào các chú muốn hi sinh Lâm Chính vì tài phú của mình?”.
Lương Hổ Khiếu lạnh lùng nói.
Hai người lặng lẽ gật đầu, cực kỳ áy náy.
“Anh cả nói phải, vậy chúng ta sẽ giữ chuyện này trong bụng”.
“Chuyện thân phận Lâm Chính tuyệt đối không được tiết lộ cho người khác biết. Lâm Chính, cháu yên tâm, chúng tôi sẽ giữ kín miệng”.
Lương Hổ Khiếu nghiêm túc nói.
Lâm Chính bật cười, không phản bác.
Dù sao thân phận này mà công khai chắc chắn sẽ mang lại không ít rắc rối cho anh.
“Thưa ba ông, việc ở Yên Kinh cũng tạm ổn rồi, cháu cũng nên về, không ở lâu được nữa”.
Lâm Chính mỉm cười nói.
“Haizz, vội cái gì? Ở thêm mấy ngày nữa hãy về cũng không muộn mà! Khó có khi cháu đến đây, ông nghĩ Thu Yến cũng rất nhớ cháu”.
Lương Vệ Quốc vội nói.
“Phải đấy, lúc nãy cháu cũng gặp mẹ nuôi cháu rồi, tuy mẹ cháu đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng xương cốt vẫn còn yếu, cháu không ở thêm mấy ngày với mẹ cháu sao?”, Lương Hổ Khiếu cũng nói.
“Cháu thật sự có chuyện… Thôi được, nhiều lắm là ở thêm một ngày”.
“Thế là đúng rồi!”.
Lương Hổ Khiếu cười lớn, vội nói: “Chú ba, đi đãi tiệc, tối nay mấy ông già chúng ta uống với Lâm Chính một chầu nào!”.
“Ha ha, em cũng đang có ý này!”.
Ba ông lão vô cùng vui vẻ.
Sau khi Lâm Chính rời khỏi phòng sách, lại có người giúp việc của nhà họ Lương đi tới.
“Cậu Lâm, có người tìm cậu!”.
“Ai?”.
“Hàn đại thống soái!”.