Thương Minh có chuyên xe đưa đón, Lâm Chính ngồi lên xe, nhanh chóng rời khỏi Giang Thành.
Mã Hải vốn muốn phái vài cao thủ của Dương Hoa đi theo bảo vệ sự an toàn của Lâm Chính nhưng bị từ chối.
Chuyện này hoàn toàn không cần thiết.
Dù sao minh chủ của Thương Minh cũng là Bạch Họa Thủy.
Lần này mời Dương Hoa gia nhập Thương Minh không phải ý của Bạch Họa Thủy, mà là ý của Tư Mã Thu Diệp.
Sự sụp đổ của Kỹ thuật Thang Thành đã làm loạn kế hoạch xuôi Nam của Tư Mã Thu Diệp. Tư Mã Thu Diệp lòng nóng như lửa đốt, đương nhiên muốn Dương Hoa gia nhập Thương Minh để tránh Lâm Chính tiếp tục làm loạn.
Lâm Chính đã cho những sát thủ đó về, anh cũng biết được đại khái ý đồ của Tư Mã Thu Diệp nên không lo lắng.
Nhưng kế hoạch này đe dọa đến Dương hoa, Lâm Chính không thể đứng ngoài cuộc được nữa.
Lâm Chính cũng muốn xem xem rốt cuộc Tư Mã Thu Diệp muốn làm gì.
Xe đi thẳng một đường đến tỉnh Trung ở Trung Bộ Long Quốc.
Thương Minh nằm ở núi Tài Long ở trung tâm tỉnh Trung.
Nghe nói ban đầu núi Tài Long không phải tên này, cho đến khi Thương Minh dọn đến, đồng thời mua lại toàn bộ núi mới đổi tên thành như vậy.
Lâm Chính lần đầu đến núi Tài Long, chỉ mới đến gần ngọn núi, nhìn từ xa đã có cảm giác phi phàm rồng cuộn hổ chồm.
Thương Minh thật biết chọn chỗ.
Nơi phong thủy tốt, địa linh nhân kiệt như vậy gần như không thua gì xây nhà trên long mạch.
Nhưng đến khi lên núi Tài Long, Lâm Chính mới kinh ngạc phát hiện, trụ sở Thương Minh không có vẻ tráng lệ nguy nga, xa hoa lộng lẫy như trong tưởng tượng, mà chỉ là một vài tòa nhà văn phòng rất bình thường.
Chúng tọa lạc ở các góc trên núi Tài Long, một số nam nữ ăn mặc lịch thiệp tấp nập ra vào tòa nhà này. Ngay cả xe đậu trước tòa nhà cũng khác biệt nhau, có Mercedes, BMW, cũng có Aito, Chery.
Xe của anh dừng lại bên trong một tòa nhà màu đen ở chính giữa.
Trước cửa có một nhân viên bảo vệ, nhưng khí tức của người đó vô cùng đáng sợ, ở vực Diệt Vong cũng có thể xem là cao thủ.
“Đứng lại!”.
Mấy người họ đi đến trước cửa, người đó quát khẽ, quan sát ba người một cách kỹ càng, đôi mắt giống như của chim ưng tựa hồ có thể nhìn thấu Lâm Chính.
Nhưng thực lực của người đó vẫn quá thấp so với Lâm Chính, dù có cố gắng thế nào cũng không thể nhìn thấu được.
“Người này là ai?”.
Bảo vệ chỉ vào Lâm Chính hỏi.
“Thần y Lâm ở Giang Thành, được Tư Mã phó minh chủ mời đến, có vấn đề gì sao?”.
Người đàn ông đeo kính hỏi.
“Cần bố trí lực lượng cảnh vệ cấp một”.
Nhân viên bảo vệ nói, lấy bộ đàm ra thông báo vài câu, sau đó lùi sang một bên.
Người đàn ông đeo kính sửng sốt, liếc nhìn Lâm Chính, sau đó cười nói: “Thần y Lâm, mời đi bên này”.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu, đi theo vào trong.
Ba người đi thang máy lên tầng cao nhất.
“Lực lượng cảnh vệ cấp một là gì?”.
Trong thang máy, Lâm Chính hỏi.
“À cái đó… Thần y Lâm không cần lo lắng. Người vừa rồi là bảo vệ của tòa nhà này, có lẽ cậu ta nhận thấy thực lực của cậu quá mạnh, không thể bảo đảm an toàn cho mọi người trong tòa nhà nên yêu cầu lực lượng cảnh vệ cấp một!”.
Người đàn ông đeo kính cười đáp, nhưng vẻ mặt không mấy tự nhiên.
Người đàn ông đeo cà vạt cũng vậy.
Lâm Chính không biết thật ra từ khi tòa nhà này được xây dựng tới nay chưa bao giờ phải trang bị lực lượng cảnh vệ cấp một.
Xem ra độ mạnh của thần y Lâm đã vượt ngoài tưởng tượng của bọn họ.
Tầng trên cùng là một căn phòng rộng lớn.
Một người đàn ông đang ngồi bên trong uống trà, gạt tàn bên cạnh có gác một điếu thuốc đã đốt cháy, nhưng người đó không tiếp tục hút nữa.
Bởi vì Bạch Họa Thủy đã đến.
Bà ta cũng yên lặng ngồi chờ trong phòng khách.
“Bạch minh chủ, để tôi bàn chuyện với thần y Lâm là được rồi. Bà bận rộn nhiều việc, lâu rồi chưa nghỉ ngơi, bà nên đi nghỉ đi, đừng để cơ thể quá mệt”.
Tư Mã Thu Diệp đặt tách trà xuống, mỉm cười nói.
“Dương Hoa gia nhập Thương Minh là chuyện lớn, sao tôi có thể không đích thân ra mặt? Phải biết rằng, bây giờ y dược của Dương Hoa đã sắp ngồi vững vàng trên đỉnh cao Long Quốc. Bọn họ có thị trường lớn thế nào, tôi nghĩ phó minh chủ ắt còn rõ hơn tôi”.
Bạch Họa Thủy mỉm cười nói.
“Ha ha, sao tôi lại rõ hơn được? Hiểu biết của tôi về Dương Hoa cũng chỉ trên bề mặt, đâu thể biết quá nhiều?”.
Tư Mã Thu Diệp cười lớn, bộ dạng như đùa giỡn, nhưng sâu trong mắt lại lóe lên tia sáng.
Cộc cộc cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời vào!”.
Tư Mã Thu Diệp lên tiếng.
Cửa được mở ra, ba người đi vào phòng.
“Minh chủ, phó minh chủ, thần y Lâm ở Giang Thành đã đến”.
Người đàn ông đeo kính cười nói.
“Ái chà chà, thần y Lâm, cuối cùng cậu cũng đến rồi! Hoan nghênh hoan nghênh!”.
Tư Mã Thu Diệp lập tức tiến tới, đưa tay ra bắt tay với Lâm Chính, trên mặt nở nụ cười chân thành, vô cùng nhiệt tình.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm mà ngồi xuống ghế ở gần đó, đốt điếu thuốc, lạnh lùng hỏi: “Ông là Tư Mã Thu Diệp?”.
Cảnh này vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Kể cả Bạch Họa Thủy.
Bà ta biết Lâm Chính không thích Tư Mã Thu Diệp. Dù sao Tư Mã Thu Diệp đưa Dương Hoa vào trong kế hoạch xuôi Nam của ông ta, trong âm thầm, hai bên đã coi nhau như kẻ địch.
Nhưng thái độ Lâm Chính như vậy chẳng phải sẽ đánh rắn động cỏ hay sao?
Bạch Họa Thủy âm thầm đưa mắt ra hiệu cho Lâm Chính, nhưng dường như anh không nhìn thấy.
Tư Mã Thu Diệp sửng sốt một lúc, sau đó vẫn không thôi nở nụ cười: “Phải, thần y Lâm, tôi chính là Tư Mã Thu Diệp!”.
“Tư Mã phó minh chủ, ông ngồi xuống đi. Tôi nghe nói ông muốn mời tôi gia nhập Thương Minh, chúng ta vào chuyện chính luôn đi, đừng làm mất thời gian của mọi người”.
Lâm Chính nói.
Lời nói thẳng thừng ác liệt như vậy càng khiến Tư Mã Thu Diệp không hiểu ra sao.
Nhưng Tư Mã Thu Diệp có thể ngồi lên vị trí phó minh chủ thì sao có thể là người tầm thường?
Ông ta không tỏ vẻ gì, mỉm cười nói: “Thần y Lâm, Thương Minh chúng tôi chiêu mộ thành viên vô cùng nghiêm ngặt. Bây giờ quy mô Dương Hoa đã khác xưa, tôi còn được biết cậu có ý gia nhập Thương Minh, cho nên mới muốn chính thức làm thủ tục gia nhập Thương Minh cho cậu vào hôm nay. Nếu cậu cảm thấy không có vấn đề gì thì có thể ký vào hợp đồng này, ký xong cậu sẽ là người của Thương Minh rồi!”.
Dứt lời, Tư Mã Thu Diệp đưa một bản hợp đồng dày đến trước mặt Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy, đọc qua.
Mười phút cứ vậy trôi qua.
“E là tôi không thể gia nhập Thương Minh các người rồi”.
Lâm Chính đặt hợp đồng xuống, trên mặt không có cảm xúc gì.
“Thần y Lâm, có vấn đề gì sao?”.
Bạch Họa Thủy nhíu mày hỏi.
“Dương Hoa là do tôi và Mã Hải bọn họ vất vả xây dựng nên, để có được quy mô như ngày hôm nay, tất cả mọi người đã phải bỏ ra mồ hôi và máu. Nhưng gia nhập Thương Minh, các người lại muốn chia 50%... không cảm thấy mình ức hiếp người quá đáng sao?”.
Lâm Chính lạnh lùng hỏi.